Đại Chúng số 100 - Ngày 16 tháng 6 năm 2002

Duramax

MƯA BÊN NÀY, NẮNG BÊN KIA

THINH QUANG

(tiếp theo)

Lấy cớ có điện thoại gọi đến, Sùng Thật vội lên tiếng xin phép cha:

_ Thưa ba, con có điện thoại cần từ cấp trên gọi đến. Đêm đã khuya rồi, ba ở lại ngủ. Ba cho phép con được suy nghĩ kỹ, ngày mai sẽ trình bày tình hình về chuyện của con...

Nói xong, Sùng Thật gọi người lão bộc bảo:

_ Ông sắp xếp chỗ nghỉ ngơi chu đáo ngay tại phòng dành cho quí khách...rồi mời cụ nhà đi nghỉ...

Dứt lời, Sùng Thật vội trở vào phòng trong tiếp điện thoại với người bên kia đầu dây!

Lão Trình vòng tay khúm núm:

_ Thưa cụ...chiếu giường đã sạch sẽ, mời cụ đi nghỉ...

_ Bất tất, cảm ơn ông... Tôi ngồi tạm đây cũng được...

_ Dạ, thưa ông giám đốc nhà con đã dạy như vậy... Xin cụ theo con ạ...

Quốc Trung cương quyết:

_ Tôi chẳng đi ngủ đâu cả... Ông lên gọi nó ra đây tôi bảo...

_ Dạ, ông giám đốc con thường đi ngủ sớm...

_ Nhưng hôm nay nó không thể ngủ sớm được. Ông lên bảo nó là cha nó đang ngồi đợi nó ngoài này...

_ Thưa cụ, điều gì chứ điều này con không dám tuân lệnh...

Quốc Trung đập tay xuống bàn quắc mắt lớn tiếng:

_ Ông biết tôi là ai không ?

_ Dạ, thưa không.

_ Tôi đây là cha nó, ông biết không ?

_ Đó là lời của cụ, con chưa nghe qua ông giám đốc con nói đến điều này...

_ Nhưng tôi nói. Tôi nói tôi là cha của nó.

_ Thưa, con không dám lên bảo thế với ông giám đốc con... Xin cụ thông cảm... Giờ xin cụ theo chân con vào phòng nghỉ... mai sáng cụ sẽ gặp... Vả lại giờ này phu nhân cũng sắp về đến nơi rồi.

Quốc Trung trừng mắt hỏi người lão bộc:

_ Phu nhân nào ? Phu nhân của ai ? Trong nhà này có mấy ông giám đốc?

_ Dạ, thưa cụ chỉ có một.

Quốc Trung đứng bật dậy:

_ Láo ! Tôi đâu có đứng ra cưới hỏi cho nó, mà gọi là phu nhân của nó... Tôi cấm... Tôi cấm từ nay lão không quyền xưng hô như vậy... Biết không?

Trong lúc đó thì có tiếng chuông ngoài cổng vọng vào. Lão Trình hốt hoảng:

_ Chết rồi ! Bà về đến nơi rồi... Tôi phải ra mở cổng... Cụ làm ơn đi một mình vào phòng có mở sẵn đèn kia kìa... kẻo không thì...

Lão vừa nói vừa chạy ra bên ngoài mở cổng cho bà chủ vào. Quốc Trung ngồi chú ý lắng tai nghe, có tiếng giày cao gót nện mạnh xuống nền đá hoa và tiép theo đó tiếng người đàn bà vọng từ nhà trên vọng xuống:

_ Ông nhà đâu ?

_ Thưa, ông giám đốc đã đi ngủ rồi ạ!

_ Ngủ sớm thế à ? Có sẵn nước ở phòng tắm chưa?

_ Thưa, xong rồi ạ!

Sau mấy câu đối đáp giữa lão Trình với người đàn bà, Quốc Trung không còn nghe thấy nữa... Mãi giây lát sau, người lão bộc mới trở ra, khẽ nói:

_ Thưa cụ, cụ nên đi nghỉ sớm...

_ Không ! Ông cho tôi biết người đàn bà kia là ai ?

_ Thưa, giám đốc phu nhân.

Quốc Trung trợn mắt hỏi:

_ Có nghĩa là vợ của... thằng...

_ Dạ, của ông giám đốc nhà con... Phu nhân nghiêm khắc lắm...

Bỗng từ bên trong có tiếng gọi vọng ra:

_ Lão Trình !

_ Dạ, bẩm bà...có con...

_ Có ai ngoài nhà ngang đó phải không ?

Lão Trình lức láo nhìn Quốc Trung, miệng ấp a ấp úng không kịp đáp, thì bên trong giọng người đàn bà lại hét lớn:

_ Hả ? Sao lão không trả lời... Lão nhốt ai ngoài đó ? Định toa rập ăm trộm đồ trong nhà này phải không ?

Lão Trình run rẩy nhìn Quốc Trung... trong lúc bên trong phòng nhà trên có tiếng bàn thảo khác thường của người đàn bà này với Sùng Thật.

_ Anh bảo người nào đó là ai ?

_ Ông già ? Tại sao cái ông già đó lại biết tư thất này mà đến? Hừ ! nếu anh không trộm lén thư từ liên lậc thì cái thứ nhà quê nhà mùa ấy làm sao biết mà tìm tận nơi này được? Tại sao ngay từ buổi chiều anh không quăng cho ông già ấy ít tiền để ông ta làm lộ phí về quê mà còn lưu lại để làm gì ?

Không biết bên trong Sùng Thật đối đáp thế nào, Quốc Trung chỉ nghe có tiếng của người đàn bà nào đó vọng ra.

_ Tôi chỉ cho phép ông già ấy ngủ tạm đêm nay, sáng sớm bảo lão Trình tống ra ngoài... Được, để con này nhìn cho biết cái mặt ngang mặt dọc của lão già ấy thế nào!

Vừa dứt lời thì cánh cửa ngăn giữa nhà trên và nhà ngang mở tung ra, một người đàn bà mặt dày cọm cả phấn xuất hiện, đưa mắt trừng trừng nhìn thẳng vào mặt Quốc Trung, hất hàm hỏi:

_ Này, lão là ai ?

Quốc Trung trợn trừng mắt đáp lại:

_ Hỏi thằng Sùng Thật sẽ biết là ai ?

_ Tôi không cần hỏi ai, tôi muốn tự miệng lão trả lời...

_ Tao là cha nó...đấng sinh thành của nó...

_ Tôi chưa từng nghe anh ấy nói đến bất cứ ai trong họ hàng nhà Mã cả...

_ Ơ ! mày dám mang cả họ hàng nhà Mã ra nói à ? Mày là con nào mà dám lộng ngôn như thế ?

_ Tôi là người chủ của ngôi nhà này...Tôi muốn biết lão là ai dám tự động vào đây, nếu không phải là kẻ trộm thì cũng là kẻ cắp...

Quốc Trung đứng chồm dậy chỉ tay vào mặt người đàn bà kia:

_ Còn mày là con đĩ nào mà dám ăn ở với đứa con tao ? Tao sẽ xé xác mày ra ngay bây giờ...

_ A...cái thằng già xấc xược...lão Trình đâu ? Ra ngoài gọi cảnh sát vào đây...bà sẽ cho mày đi tù mọt gông...

Người đàn bà này vừa dứt lời, bỗng lảo đảo lùi về phía sau, dường như có bàn tay ai kéo giật lại. Quốc Trung nghe rõ tiếng la hét bên trong vọng lại:

_ Hả ? lão già đó là cha anh ? Tại sao hồi nào anh bảo là cha mẹ đã chết tiệt cả rồi ? Hả ? Anh nói gì ? Không được. Tôi không cho phép. Phải đưa lão xuống nhà bếp, đợi sáng dậy tống bôi lôi khứ...À há ! lão là cha của anh, chứ đâu của tôi ?...

Quốc Trung tức đến xanh mặt. Mắt hoa cả lên, đầu óc choáng váng. Tay chân ông run lên lẩy bẩy. Cho mãi đến giây lát sau, mới lấy lại được bình tỉnh, chạy ngay đến đập mạnh vào cánh của ngang và quát tháo ầm ĩ:

_ Sùng Thật ! Sùng Thật ! Mày ra ngay tao bảo đây...Con đàn bà nào đó dám hỗn xược với cha mày như vậy...mày có nghe thấy chưa ?

Và như không còn chịu đựng nổi nữa, Quốc Trung vừa lấy cái gạt tàn thuốc, luôn cả các vật trên mặt bàn ném xuống mặt nền nhà vỡ ra từng mảnh, vừa thét lên:

_ Tại sao mày còn nằm lì bên trong đó, hả ?Nếu mày không chịu ra đây tao sẽ dùng dao đâm cổ chết tại ngay ngôi nhà này cho mày xem ! Mày vốn biết cha mày...đã nói là làm...Oan hồn tao sẽ về để trừng trị con đàn bà hỗn xược đó...Tao sẽ xé nó ra từng mảnh, lôi từng đoạn ruột của nó...

Sùng Thật mở cửa chạy ra, hai tay ôm ghì lấy cha năn nỉ:

_ Ba ơi! Con van xin ba tha cho tội bất hiếu...này. Con không thể nào...

_ Không van xin gì cả...Mày phải từ bỏ con đàn bà xấu xa kia ngay...Mày phải về ngay với tao...với vợ con mày...chúng nó đang trông đợi mày từng giây từng phút...

_ Ba ơi, con van xin ba...con không thể nào...

_ Chẳng xin xỏ gì cả...lập tức rời khỏi nơi đây...Tao không muốn trông thấy mày bị yêu quái nó quyến rủ, hớp cả hồn cả vía mày. Tao cương quyết phải diệt trừ nó, dù phải đánh đổi mạng sống này...

Người đàn bà lúc nảy từ trong phòng chạy ra, đưa tay chỉ vào mặt Quốc Trung quát lớn:

_ Lão già nhà quê kia...khôn hồn câm mồm lại...

Đoạn lớn tiếng gọi:

_ Lão Trình đâu ?

Từ dưới nhà bếp, lão Trình chạy lên:

_ Dạ, thưa phu nhân...

_ Lão lôi cổ tên già nhà quê này ra ngay ngoài cổng...

Sùng Thật quay về phía vợ:

_ Đừng... em... Em hãy vì anh một chút... Đó là cha anh... người cha mà anh đã từng nói nhiều với em đó...

_ Còn anh nữa ! Hãy liệu hồn. Biết điều hãy tống cổ lão ra ngay khỏi ngôi nhà của tôi... bèn không tôi chỉ cần nhấn điện thoại lên là lão già tù mọt gông ngay...

Dứt lời, người đàn bà chỉ thẳng vào mặt Quốc Trung:

_ Lão già, khôn hồn cút ngay... khỏi nơi đây... Nếu không cha con ông đều vào ngồi tù rục xương...

Quốc Trung sấn sổ đến:

_ Tao thách, tao thách mày đấy...

Sùng Thật ôm chặt lấy cha:

_ Ba, đừng... đừng nói thế... người đàn bà ấy...là...

_ Chẳng là gì cả...Tao phải giết nó trước khi tao chết cho mày sáng mắt !

Quốc Trung vừa nói vừa cố xô mạnh Sùng Thật rồi chồm đến lấy chiếc bình nước trên chiếc bàn chữ nhật bên cạnh định bụng phóng thẳng đến người đàn bà kia, nhưng bất thần ngã xuống nền nhà, máu me từ trong miệng tuôn ra, nằm bất tỉnh...Sùng Thật hốt hoảng ôm xốc cha lên kêu gọi liên mồm:

_ Ba ! Ba ơi ! Ba tỉnh dậy đi...ba...

Chỉ trong giây lát sau, xe cứu thương chở Quốc Trung đến bệnh việm cấp cứu. Sùng Thật định theo xe, nhưng người đàn bà kia ra lệnh:

_ Không đi đâu cả. Ở nhà !

_ Hãy để anh theo...chẳng lẽ...

_ Tôi không muốn như vậy. Hãy để cho lão Trình...

Rồi quay về phía lão Trình ra lệnh:

_ Lão lên xe đi với họ ngay... Tình trạng lão già thế nào về báo cáo lại cho tôi biết...

Sùng Thật chết lặng cả người nhìn theo chiếc xe hụ còi lên chạy, hai giòng lệ tuôn trào, lăn tròn trên đôi má.

_ Em...anh van xin em...cho phép anh được làm tròn bổn phận của một người con...

_ Anh có đi cũng chẳng cứu sống được ông ta... nếu sống, ông ta sẽ sống, bằng không ông ta sẽ chết... Hay là... Có phải anh có ý định trốn đi phản bội lại cả tôi ? Nếu thế, tùy anh...Tôi không cấm cản...

Dứt lời người đàn bà đanh đá này quay lưng vào phòng khác, vừa đi vừa nói:

_ Tôi không muốn gió lạnh ngoài trời lùa vào nhà ! Còn anh, anh muốn sao tùy ý...

+

Quốc Trung lò mò về đến khách sạn thì đã quá tám giờ sáng. Vừa bước chân vào phòng ông đã đưa mắt đảo khắp nơi, không thấy con dâu cùng đứa cháu nội, Quốc Trung vội lên tiếng gọi:

_ Ngọc Phụng !

_ Ngọc Phụng ! Con có trong nhà không ?

_ Anh Hào ! Anh Hào của nội đâu rồi ?

Mặc cho Quốc Trung lớn tiếng gọi vẫn không nghe thấy tiếng trả lời, Quốc Trung đâm nghi xô mạnh cửa phòng của mẹ con Ngọc Phụng. Trong phòng trống trơn, chẳng thấy bóng dáng con dâu cùng đứa cháu nội đâu nữa!

Đưa tay chận lấy ngực, Quốc Trung cảm thấy mình như bị nghẹt cả thở giống như triệu chứng đêm qua tại nhà Sùng Thật. Sau khi đưa đi nhập viện, lẽ ra phải nằm thêm vài ba ngày nữa để điều trị, song vì sợ mẹ con Ngọc Phụng lo sợ, nên bỏ trốn tìm đường trở về khách sạn.

Không thấy con dâu cùng cháu nội, Quốc Trung thật sự sợ hãi, dù đang bị mệt, vẫn phải lảo đảo bước xuống văn phòng hỏi người quản lý:

_ Thưa ông quản lý, ông có biết mẹ con con dâu tôi đi đâu không ?

Người quản lý suy nghĩ một lát đoạn gật đầu à lên một tiếng:

_ Có, thưa cụ, có ạ! Bà ấy cùng đứa bé nhờ người ta đưa đến cửa hàng mậu dịch...

_ Thế mẹ con nó đi được bao lâu rồi ?

_ Từ bảy giờ sáng...Bà ấy trông đợi và quá lo lắng cho cụ...Mới sáng nay, bà ta có nhờ chúng tôi đưa hộ bà ấy đến cửa hàng Bách Thắng để tìm...

Quốc Trung lo âu ra mặt:

_ Chẳng biết nó có nhờ người đưa đường chờ đưa nó trở về không?

_ Thưa không ! Người đưa đường hộ vừa trở về và đã đi công tác ngay...

_ Tôi thật sự lo lắng cho nó...có nhớ đường về không đây nữa?!

(còn nữa)

Thinh Quang

         


 

Copyright (c) DaiChung News Media 2002