Đại Chúng số 101 - Ngày 1 tháng 7 năm 2002

Duramax

CHUYỆN HUYỀN BÍ
CON MA TẠI TƯỢNG ĐÀ
I THƯƠNG TIẾC

Trần Liêm Khảo Sưu Khảo

(tiếp theo)

Cũng vẫn theo câu chuyện huyền bí này do Mặc Nhiên ghi lại thì sau khi cụ già về thuật lại nhiều người tò mò rủ nhau đổ xô đi xem hiện tượng ma quái này. Vì vậy mà một quãng đường tại cổng Nghĩa Trang đông đặc cả người làm cản trở cả sự lưu thông.

Truyện bí ẩn này loan truyền khắp mọi nơi. Một số sĩ quan yêu cầu chẩn úy thhường vụ Chung Sự Nghĩa Trang cho biết hư thực thể nào?! Theo lời chuẩn úy thường vụ này kể lại:

- Nhân một hôm đi chợ Tam Hiệp sắm đồ giỗ ông thân, khi mua xong tôi kêu tài xế mang về trước. Tôi ghé Tam Hiệp thăm một người bạn ở Tam Hiệp và mời đến ăn giỗ ngày hôm sau. Khi về, trời sẩm tối, đến cổng Nghĩa Trang, tôi nghỉ chân dưới bức tượng. Không biết cao hứng thế nào, trước khi lội bộ về nhà, tôi nhìn tượng đài và nói với giọng điệu cố hữu của một “thượng sĩ đại đội”:

- Ê mày, mai giỗ ông già tao, mày có rảnh ghé nhà tao hai giờ chiều nhậu chơi.

Nói xong tôi bước vào nghĩa trang vì tôi ở phía sau khu nhà phục dịch việc chung sự. Tám giờ sáng hôm sau, việc thờ cúng bắt đầu và tiệc nhậu bắt đầu kéo dài đến 1 giờ chiều. Tiễn khách ra về xong, tôi đi ngủ, phần thì say, phần vì thức đêm quá khuya. Trong giấc ngủ chập chờn, tôi nghe có tiếng gỏ cửa ầm ầm khiến tôi giật mình la lớn lên:

- Ai phá nhà tao đó ?

Tiếng gỏ cửa vẫn không dứt, tôi bực mình đứng dậy. Khi mở cửa ra, tôi bật ngửa, thấy pho tượng “Tiếc Thương”đứng chình ình trước cửa nhà tôi và nói:

- Chuẩn úy thường vụ bê bối quá, kêu tôi hai giờ chiều đến nhậu, giờ tôi đến đây thì png lại nằm ngủ say sưa vậy thì tôi nhậu với ai đây ?

Tôi hoảng sợ đóng sập ngay của lại không dám nhìn ra ngoài nữa. TÔi nghe có tiếng cười khằn khặc và tiếng bước chân nặng nề làm rung rinh cả mặt đất. Tiếng chân đi xa dần rồi im bặt lại.

Thiếu tá Chỉ Huy Trường Đại Đại Nghĩa Trang Biên Hòa kể trường hợp ông gặp tượng Tiếc Thương ngồi sau xe Jeep của ông.

- Khi chạy xe vào Nghĩa Trang tôi thường hay dừng lại, đón những binh sĩ đi bộ từ cổng vào, cho họ đở mỏi chân. Một buổi trưa, ăn cơm xong, trở lại làm việc, khi tới cổng nghĩa trang, tôi dừng xe lại đón một hạ sĩ xin quá giang. Khi anh ta ngồi ở phía sau tôi, tôi bắt đầu rồ ga sang tay số, tiếp tục chạy vào trong. Nhấn ga hoài mà xe không tiến thêm một tí nào. Tôi quay lại định nhờ anh lính xuống dẩy dùm thì thấy pho tượng "Tiếc Thương" đang ngồi ngoài sau tôi. Tôi chưa kịp phản ứng gì thì có tiếng nói cất lên:

- Xe Jeep Thiếu Tá sao chở nổi tôi.

Tiếp đó là một tràng cười khằn khặc, đồng thời tôi nghe chiếc xe như có vẻ nhẹ bỏng hêu hểu. Tôi quay lại thì thấy pho tượng Tiếc Thương đã biến đi đâu rồi.

Vị Thiếu tá này còn kể một câu chuyện khác:

- Nghĩa trang ở trên đồi vào tháng mưa cỏ mọc um tùm nên phải thuê người lân cận vô cắt cỏ. Trong lúc một cô gái đang cắt cỏ, có một anh binh sĩ đến bên tán tỉnh, quá quen với kiểu đó nên cô chẳng thèm quay lại xem hình dáng người đang trêu ghẹo mình ra làm sao ! Cô nghe tiếng người líng này hỏi:

- Cô có biết tôi đây là ai không ?

Cô gái không ngó lại chỉ lên tiếng đáp:

- Ông là ai, mặc kệ ông, mắc mớ gì tôi!

Bỗng một tràng cười ngạo nghễ khác thường từ phía sau vang lên rồi tiếp đến là những bước chân nặng nề bước đi khiến làm rung chuyển cả mặt đất. Bây giờ cô gái kia mới chịu quay lại, thì ôi thôi, đó là nguyên cả pho tượng Tiếc Thương đang đứng trước mặt người con gái này. Quá hoảng sợ, cô gái kia la hét lên, cắm cổ chạy vào khu làm việc, kể lại sự tình vừa xảy ra cho tôi nghe, đồng thời cô cũng xin nghỉ việc ngay ngày hôm đó".

* * *

Lại cũng là chuyện pho tượng "Thương Tiếc" tại nghĩa trang quân đội, do Đại Tá Trịnh Văn Vũ chuyển về Tam Hiệp thuộc tỉnh Biên Hòa thuật lại. Dưới đây là lời của Đại Tá Vũ:"Hôm ấy, nhằm ngày nghỉ tôi lên Sài Gòn một mình, đến thăm người anh vợ tôi tại tòa soạn đường Hồng Thập Tự. Chuyện trò ăn uống xong, tôi ra về thì trời đã tối và có mưa lâm râm. Khi đến gần cổng nghĩa trang thì có bóng một binh sĩ đưa tay ra gàn lại xin cho đi nhờ về chợ Tam Hiệp. Vì chỉ đi một mình buồn, nên ngừng lại và mời lên xe cùng ngồi ghê phía trước cạnh tôi. Tôi vừa nói vừa chuyện trò những chuyện đâu đâu cho đở buồn, nhưng tôi lại không nhìn hình dạng của người lính xin đi nhờ đang ngồi bên cạnh. Khi đến chợ Tam Hiệp tôi dầng lại bảo:

- Đến chợ Tam Hiệp rồi. Anh có thể xuống đây.

Không nghe tiếng người lính đáp lại mà cũng chẳng thấy anh ta bước xuống xe nữa, vội quay sang chăm chú nhìn, bất giác tôi hốt hoảng, người ngồi bên cạnh tôi chẳng khác nào pho tương "Thương Tiếc"nhưng miệng há hốc ra cười thành tiếng khằng khặc... Lúc bấy giờ tôi cảm thấy không còn hồn vía nữa vội nhảy ngay xuống đất định bỏ chạy... thì bỗng có tiếng réo gọi:

- Thưa Đại Tá, xin Đại Tá tha tội cho em út... Em chỉ đùa không thôi... Hẹn rồi có ngày em đền đáp ơn của Đại Tá đối với em lúc sinh thời... Đại tá cho em gửi lời thăm Đại tá Thọ Tỉnh Trưởng Bình Định... cùng với Đại Tá Phu Nhân... Nói dứt lời thì lạ lùng thay pho tượng kia bỗng biến mất liền ngay sau đó.

Chuyện pho tượng “Tiếc Thương” được nhiều người kể đến. Quí độc giả nghĩ thế nào về câu chuyện huyền bí này?

Trần Liêm Khảo

         


 

Copyright (c) DaiChung News Media 2002