Đại Chúng số 101 - Ngày 1 tháng 7 năm 2002

Duramax

MƯA BÊN NÀY, NẮNG BÊN KIA

Thinh Quang

(tiếp theo)

Quốc Trung muốn chạy đi tìm con dâu song quá mệt, ông phải nhờ người quản lý đưa hộ mình về phòng để nằm nghỉ. Vừa ngã lưng xuống giường, ông đã mê man ngay không còn hay biết gì nữa. Nhiệt độ trong người lên quá cao nên Quốc Trung rơi ngay vào cơn ác mộng. Ông mơ thấy vợ đang bị kẻ cướp giết chết, máu me lênh láng. Rồi lại mơ thấy con dâu bị đám thổ phỉ bắt mang đi còn Anh Hào thì thì bị người đàn bà tại đanh đá kia mà Sùng Thật bảo đó là vợ mình, mang đi sát hại. Quốc Trung gào thét và khóc lên nức nở... Và cứ như thế hết cơn ác mộng này đến cơn ác mộng khác dập dồn kéo đến... khiến toàn thể châu thân ông toát cả mồ hôi!

* * *

Mây đen giăng đen kịt cả bầu trời. Ngọc Phụng kéo con đứng sát vào người, nép theo ven hiên của cửa hàng Mậu Dịch Bách Thắng. Bên trong cửa hàng còn đang dọn dẹp nên vẫn còn chưa mở cửa.

Trời bắt đầu đổ mưa, càng lúc càng nặng hạt. Gió bấc thổi đến từng cơn, giá rét xuyên thấu vào da thịt. Thằng bé Anh Hào run lên cầm cập.

_ Má, ba... đâu?

_ Ờ, ờ... chưa... đợi lát nữa...

_ Con lạnh quá má... à...

_ Ờ, con gắng đợi tí nữa...

_ Sao ba thức dậy trễ như vậy má... không như ông bà nội cũng như má với con... có bao giờ dậy trễ đâu?

_ Ờ... ờ... tại vì ba con làm giám đốc...

_ Làm giám đốc có quyền hả má? Sao má không biểu ông bà nội đi làm giám đóc để ngủ trưa trưa một chút.. có khỏe không!

Bỗng cánh cửa sắt sịch mở. Người lao công nhìn hai mẹ con Ngọc Phụng, nhân cơ hội Ngọc Phụng lễ phép lên tiếng hỏi:

_ Thưa ông, chẳng dám nào... xin ông vui lòng cho phép tôi được hỏi một ít việc...

Người lao công ngẩng mặt lên khẽ bảo:

_ Chị gắng đợi chút nữa, có nhân viên trực bàn muốn hỏi gì thì hỏi...

Một lát sau không bao lâu, các nhân viên lục tục kéo đến. Hai dãy ghế dành cho khách ngồi đợi đã đầy người, tuy Ngọc Phụng đến từ mờ mờ sáng cửa hàng còn chưa có người nào, song vì chưa quen thuộc lối sinh hoạt hàng ngày của các cơ quan ở thành thị, nên nàng vẫn cứ thập thò đứng bên ngoài chái hiên, chịu đựng trước từng cơn gió bấc thổi đến, thỉnh thoảng còn hắt cả nước mưa vào người làm ướt cả hai mẹ con.

Người nhân viên trực bàn đến từ lâu mà nàng vẫn không biết, nhìn thấy thương hại lên tiếng bảo:

_ Chị ơi! Chị đưa cháu nó vào trong này kẻo ướt cháu lạnh tội nghiệp!

Ngọc Phụng ngẩng đầu lên nhìn về phía người nhân viên trực tỏ vẻ biết ơn, ôm con rụt rè bước lên khỏi bậc tam cấp lễ phép ngỏ lời cám ơn:

_ Xin cám ơn ông...

_ Chị định núp mưa phải không?

_ Dạ, thưa không ạ! Xin ông vui lòng cho phép tôi được hỏi tí việc...

_ Vâng. Chị cứ hỏi. Nếu có thể tôi sẵn sàng hướng dẫn giúp chị.

_ Thưa ông, đây có phải là cửa hàng mậu dịch Bách Thắng không?

_ Đúng. Đúng như vậy. Chị cần gì?

_ Dạ, ở đây có ông giám đốc không?

Người nhân viên trực bàn đưa mắt quan sát Ngọc Phụng rồi liếc nhìn đứa bé trong giây lâu đoạn gật đầu:

_ Vâng. Cũng như mấy cơ sở khác cửa hàng mậu dịch này cũng có giám đốc...

Ngọc Phụng ấp úng trong miệng mãi một lúc lâu sau mới nói lên được thành lời:

_ Thưa ông, không dám nào, trong này có ông giám đốc nào họ... Mã không?

Người nhân viên trực bàn này mở tròn xoe mắt ra chăm chú nhìn mẹ con nàng. Nhận thấy gương mặt của Anh Hào hao hao giống Mã Sùng Thật, ông này nghi ngờ ắt đứa bé này phải có liên quan gì mật thiết với trưởng cơ quan của mình , nên vội đổi lại lối xưng hô... có vẻ lịch sự hơn:

_ Vậy, thưa bà, bà có thể cho tôi được hân hạnh biết tên thật của vị giám đốc mà bà muốn tìm gặp đó không?

_ Dạ, thưa ông... đó là ông Mã Sùng Thật!

Người nhân viên gật đầu lễ phép:

_ Vâng, thưa bà... đúng ạ! Nhưng bây giờ còn sớm... Mã Giám đốc chưa đến... Dạ, mời bà ngồi...

Người nhân viên này vừa nói vừa đứng dậy kéo ghế mời Ngọc Phụng đoạn nhìn đồng hồ tay nói tiếp:

_ Có lẽ Mã Giám đốc sắp đến... Nếu bà nhận thấy là đúng, xin bà cứ tự tiện theo chân vào...

Quả nhiên chỉ năm phút sau, Mã Sùng Thật từ ngoài bước vào. Hôm nay Sùng Thật vận đồ lớn màu đen, thắt cà vạt màu xanh nước biển, đi giày da Ý, tay xách cặp cùng loại... đầu chải mượt bóng loáng...

Vừa nhìn thấy Sùng Thật, Ngọc Phụng đã nhận ngay ra, cùng lúc nàng được người nhân viên này ngầm ra hiệu, nàng vội đưa Anh Hào theo bén gót. Cánh cửa phòng giấy vừa được Sùng Thật mở ra định bước vào thì Ngọc Phụng cất tiếng gọi:

_ Thưa Mã Giám đốc...

Nghe có tiếng tuồng như quen gọi, Sùng Thật liền quay người trở lại. Bốn mắt nhìn nhau. Không biết phải mất hết bao lâu, song không phải là mau lắm. Sau một hồi chạm mắt, trông Sùng Thật có vẻ bối rối nhưng cũng không kèm nỗi sự vui mừng để lộ ra mặt, dù chỉ thoáng qua rồi vụt biến mất ngay sau đó.

_ Thưa ngài, có lẽ ngài quên tôi rồi! Quên người đàn bà ở chốn bùn lầy nước đọng ngày nào... Có phải thế không, thưa ngài giám đốc?

_ Không! Không quên được. Mời vào bên trong phòng chúng ta sẽ nói chuyện...

Mở thêm cánh cửa phòng ra để mẹ con Ngọc Phụng bước vào và Sùng Thật cẩn thận khép lại. Đặt cặp xuống mặt bàn, Sùng Thật lên tiếng:

_ Em ngồi!

_ Cám ơn, ông giám đốc...

Ngọc Phụng vừa nói vừa đăm đăm nhìn thẳng vào mặt Sùng Thật. Anh Hào thì đứng sát vào chân mẹ, mắt nó dán chặt vào người đàn ông xa lạ đang đứng ngay trước mặt mẹ mình. Tuy còn trẻ thơ song nó nhờ được luôn luôn nhắc đến, nhất là trong cuộc hành trình này để tìm người cha của nó mà nó chưa bao giờ được gặp mặt...

_ Ngọc Phụng!

_ Thế ra ngài còn nhớ đến tên tôi?

_ Nhớ chứa, em! Lúc nào anh cũng nhớ đến em... Anh làm sao quên được?

_ Tôi mong rằng lời nói ấy tự con tim của mình chứ không là chỉ nơi đầu môi chót lưỡi!

_ Đó là lời nói tận cõi lòng anh... Anh tự biết mình... đã phạm điều lỗi lầm lớn... Anh là một đứa con bất hiếu, một người chồng phản bội, một người cha vô trách nhiệm... Hoàn cảnh đã tạo cho anh như vậy... Anh thành thật nhận tội cùng em... Giờ đây, anh mong mỏi được sự chấp thuận của em... buông tha anh, xóa bỏ tất cả mọi kỷ niệm của cuộc tình giữa chúng ta ngày nào... .

_ Sùng Thật! Tôi có làm điều gì lỡ lầm đối với anh không?

_ Không! Em hoàn toàn trong trắng, chỉ có anh mới là kẻ phũ phàng... Hoàn cảnh đã đẩy đưa anh đến cùng một người đàn bà khác... kể từ ngày anh ra trường...

_ Thế có nghĩa là anh đã... có vợ?! - Ngọc Phụng sảng sốt hỏi.

_ Vâng. Anh đã có vợ.

Sững sờ nhìn Sùng Thật, Ngọc Phụng bắt đầu có thái độ quyết liệt, nàng lên tiếng:

_ Anh Sùng Thât! Cho dù tôi không buông tha cho sự phản bội của anh, thì anh cũng đã tạo lấy cuộc sống mới mẻ khác rồi. Anh nghĩ rằng tôi muốn xin anh hãy quay trở về cùng chung sống với tôi chăng? Không bao giờ. Tôi không xin xỏ, cầu cạnh anh giữ lấy mối tình mà giữa anh và tôi từng thề nguyền cùng nhau chung sống đến răng long đầu bạc... Tôi chỉ mong muốn là anh hãy giải thích về lý do của cuộc tình giữa đôi ta vì sao tan rã! Cho tôi biết đã phạm phải tội tình gì?!

_ Không! Ngọc Phụng không lỗi lầm gì cả!

Thế có nghĩa là anh đã chán ghét cái cũ mà muốn tái tạo cái mới mẻ hơn, đầy đủ vật chất hơn, danh giá hơn, se sua hơn!

_ Thì em cứ đánh giá anh như vậy đi! Và, em có quyền khinh bỉ anh... xóa nhòa hình ảnh con người xấu xa bội bạc này... Anh thành thật xin nhận lấy sự trừng phạt này của em...

Đ?ng trước sự thật quá phũ phàng như vậy, Ngọc Phụng cố kèm hãm nỗi uất hận trong lòng mình, nhưng cuối cùng nàng ôm lấy mặt mình khóc lên nức nở.

Sùng Thật chết lặng cả người. Chàng cũng để mặc cho hai dòng lệ của mình tuôn trào trên đôi má.

_ Ngọc Phụng! Em đừng khóc nữa... Tình nghĩa vợ chồng của chúng ta coi như đã vỡ lỡ rồi, cho dù có hàn gắn lại cũng chẳng ích lợi gì. Đã chẳng được ích lợi gì mà còn làm khổ cho nhau...

_ Sùng Thật! Anh hãy nghe một lần nữa cho rõ ràng, tôi sẵn sàng coi anh như người đã chết... Đã không còn yêu nhau nữa thì than thở ích gì! Anh hãy nhìn Anh Hào đây, giọt máu của anh đó... đây là lần đầu tiên kể từ ngày nó ra đời và cũng là lần cuối cùng anh trông thấy nó...

Nói đến đây nàng kéo tay Anh Hào ra phía trước mặt Sùng Thật:

_ Con đứng ngay ngắn lại, hãy ngẩng thẳng mặt lên, nhìn về phía trước, người đứng trước mặt con là cha con mà con luôn luôn nhắc nhở. Con nhìn ra chưa? Chính người đàn ông ăn vận bảnh bao đó... bộ áo quần cực kỳ sang trọng ấy che lấp đi lòng dạ của một kẻ chung tình...

Sùng Thật sững sờ nhìn con và mở rộng vòng tay ra trước mặt như tỏ ý đón Anh Hào chạy về phía mình, nhưng thằng bé lùi về phía mẹ mình đang đứng.

Anh Hào bước dần theo nó, Ngọc Phụng kéo sát con vào người mình, nói như ra lệnh:

_ Đừng! Anh đừng đụng vào người nó... Anh đừng để lại nơi cơ thể nó bất cứ một xúc động nào... Hãy cho tâm hồn nó được an lành, và cho trái tim nó hoàn toàn trong trắng không có hình ảnh anh nằm bên trong ấy. Nó sẽ không đau khổ. Nó sẽ không bao giờ ân hận. Nó chỉ biết có những hình ảnh ông bà nội nó... đã chịu bao nỗi niềm đau khổ vì cha nó, đã vì nó phải hi sinh... Còn tôi, tôi cũng không cần nó biết đến... mà chỉ mong sao được làm tròn bổn phận của một người mẹ dù phải trăm cay nghìn đắng cũng cam đành số phận, miễn làm sao chu toàn bổn phận của mình nuôi nấng và dạy dỗ nó cho được nên người! Thế thôi! Đủ rồi!

(còn nữa)

Thinh Quang

         


 

Copyright (c) DaiChung News Media 2002