
| 
 | 
 | 
| 
 | TRANG THƠ 101 Em Vẫn Yêu Các Anh Như Những Ngày Nào. . . 
 Em vẫn yêu các anh ... Người chiến sĩ Việt Nam Cộng Hòa Như những ngày nào ... Các anh hiên ngang trong bộ chiến bào Xông pha bảo vệ quê nhà... Đuổi Cộng quân tràn chiếm làng ta, Giữ vững Ngọn Cờ Vàng Ba Sọc Đỏ. Tung bay Ngàn Chín Bốn Chín năm Đó. * Em vẫn yêu các anh Như mới ngày hôm nọ... Nam Định, Phú Yên, Biên Hòa đất đỏ Đà Lạt, Nha Trang, Thủ Đức, Plei-ku Tình các anh trải rộng bốn quân khu Chống trả lũ mù-tham-ngu-lý-tưởng Đưa đất nước vào ngục tù nô lệ đỏ! Máu đổ quêhương chỗ nào chẳng có? * Em vẫn yêu các anh... Như những ngày xưa đó Gác sách đèn theo tiếng gọi non sông Vai ba lô, súng, trả nợ tang bồng Trước ngọn cờ trỏ kiếm buông cung Trỏ bốn phương: vì ơn nhà, nợ nước Các anh lên đường, lớp lớp ra đi. Em vẫn yêu các anh Như những ngày hôm đó... Aùo tray-i anh khoác nửa bờ vai Thăm các em rồi lại... Đi trên muôn dặm đường dài Có người trở lại; người không trở lại Sáng chợt vui; chiều chợt buồn tê tái! Khóc yêu Những Người Sống-Cho-Ngày-Mai Tạo những Chiến Thắng Plei-Me, Bình Giả Đồng Xoài, Ban Thuột, Cộng quân tơi tả! Em vẫn yêu các anh Ba Mươi Tháng Tư - phản bội, tan rã! Các anh buồn buông súng, Ngưng máu chảy và kinh thành đổ nát. Tình quê hương vẫn vô bờ bát ngát Thân chịu tù đầy Nhưng lòng "Nguyện làm đôi giầy dũng sĩ Trở về giẫm nát tim kẻ thù!" Em vẫn yêu các anh Những Người-Làm-Nên-Lịch-Sử Đẹp! Nhưng cũng đủ muôn vàn cay đắng! Cho chiêu đề “Đánh Không Được Thắng” Của một thời máu lệ thắm quê hương! * Em vẫn yêu các anh Như những ngày nào! Anh vẫn tự hào, dù cho chiến bại Tổ Quốc, Danh Dự, Trách Nhiệm Vẫn còn nặng trĩu bờ vai. Dù vóc dáng đã bóng chiều xế đổ Em vẫn yêu các anh Bằng trái tim vẫn rộn ràng, nức nở Mơ trống quân hành Ngày quê hương rực rỡ Cờ Vàng Ba-Sọc Đỏ lại tung bay! 
 Đời sẽ vô nghĩa lý Nếu người chẳng yêu nhau. Đời sẽ sầu vạn kỷ Nếu còn mãi thương đau. Em như cơn gió thoảng Nhẹ lướt qua đời tôi. Em như tia chớp loáng Nở giết tình lứa đôi! Tháng năm dài lần lữa Tôi tha thứ cho em Và cả cho tôi nữa! Mong ngày mai êm đềm... Đời sẽ sầu vạn kỷ Nếu còn mãi thương đau. Đời sẽ vô nghĩa lý Nếu người chẳng yêu nhau. O THANH KHIẾT 
 ĐỢI NGƯỜI DƯỚI TRĂNG 
 Ai đợi chờ ai dưới bóng trăng Loang loang ánh thép loáng sương vàng Rừng khuya vang vọng lời sông núi ChiềU gọi người về dưới ánh trăng Ta hỏi lòng ta,trăng hỏi trăng Thời nay nối tiếp thuở xưa chăng "Quốc cừu vị báo" nung hào khí Dưới nguyệt gươm mài hồn lạnh băng Chênh chếch đầu non một bóng trăng Ai mang tủi nhục mấy xuân tàn Đường gươm tuyệt diệu chiêu gia bảo Vun vút một thời hận dở dang Ai đợi chờ ai dưới bóng trăng Nhung y sương gội bóng trăng tàn Bờ lau bãi sậy rưng rưng lệ Hoài bão còn không ? Mãi ngỡ ngàng!... 
 Rừng già giờ đã khai hoang Biến thiên trận địa điêu tàn xác xơ Đường mòn nhăn mặt ngẩn ngơ Hậu thân cổ họa bây giờ thiên di Vào trong vọng niệm phân kỳ Uống thêm giọt đắng thấy gì khổ đau. Qua rồi luân khúc thấp cao Thân tâm tự tại ra vào an nhiên. 
 Đêm không trăng mờ mịt Lòng người tỏa trăng rằm Bóng tối càng dày dặc Rõ nhất là cái tâm. Ai cần đến ánh sáng Để sống với muônloài Ta đâu màng tới sáng Là kiến cũng đầu thai. Trăng vừa lên trên cao Như mắt nhìn nhắc nhở Tpí sáng hết lao xao Chỉ còn cánh cửa mở. 
 
 
 Người đi nửa kiếp chưa về, Ta đi hết đoạn bốn bề tiêu sơ. Nửa từng không thấy sững sờ, Hồn ai lơ lửng bên bờ trần ai... 
 Yêu em lời rất chân từ, Cõi lòng mở hội mịt mờ khói mây. Gởi em sông nước hao đầy, Con thuyền không bến mai này về đâu ? 
 
 | 
Copyright (c) DaiChung News Media 2002