Đại Chúng số 102 - Ngày 16 tháng 7 năm 2002

Duramax

KHOA HỌC HUYỀN BÍ
MỘT HIỆN TƯỢNG SIÊU LINH KHÓ TIN NHƯNG LẠI LÀ SỰ THẬT: HỒN MA Ở MỸ VỀ V.N. PHỤC TANG BÁO HIẾU MẸ GIÀ

Liêu Dương Cơ

ĐÚNG LÀ ÂM THANH CỦA NÓ! Quả Vậy! Âm thanh của thằng Vũ, con tôi...

"Làm sao tôi lầm lẫn được giọng nói trầm trầm quen thuộc vang vọng vào bờ tai tôi đêm ấy! Mẹ ơi! Con đây mà mẹ! Con đã..." Nó chỉ nói đến đây rồi ngưng hẳn lại. Tại sao nó không nói là con đã như thế nào? Tôi cảm thấy có gì khác thường trong câu nói dang dở đó! - Lời bà Khách - mẹ của hồn ma Vũ.

Trong lúc tôi còn hoang mang suy nghĩ thì bất giác có bàn tay nào đó đặt lên bờ vai tôi một cách nhẹ nhàng - và cũng từ bàn tay này chuyển vào cơ thể thổi một luồng khí lạnh len lỏi qua từng thớ thịt. Linh tính báo cho tôi biết ắt có chuyện chẳng lành! Tôi rùng mình. Toàn thân tôi bỗng sởn cả gai ốc. Không phải vì sợ hãi mà vì tôi...

Nói đến đây bà cụ thân mẫu của anh Vũ ôm mặt khóc lên rưng rức. Mọi người đưa mắt nhìn nhau rồi lặng lẽ đứng yên chờ đợi.

Chỉ trong khoảnh khắc ngay sau đó bà cụ lại ngẩng đđầu lên đưa mắt nhìn ra ngoài khung sổ dường như để tìm kiếm hình bóng của đứa con yêu mà bà đinh ninh còn lẩn quất đâu đây ...

Gió lạnh thổi từng cơn. Mây đen vần vũ cả bầu trời. Liên tiếp mấy đêm nay đèn đường tắt ngấm khiến con hẽm nơi bà cụ ở đã đen tối lại càng đen tối hơn.

“Thằng Vũ dường như muốn nói điều gì với tôi, song có lẽ nó không đủ can đảm. Có thể là nó sợ tôi đau khổ một khi tôi thổ lộ mọi chuyện mà tôi đang ẩn ức ở trong lòng. Tôi nghĩ vậy.

Rồi như thể đoan chắc là mình không hề bị mê hoặc bởi ảo giác hoặc bị ám ảnh,bà cụ nhấn mạnh lời lẽ khẳng định của mình:

- Không! Tôi đoan chắc là mình không bị lừa gạt bởi ảo giác. Mắt tôi vẫn sáng. Tai tôi vẫn tinh tường. Đầu óc tôi vẫn minh mẩn.Tôi còn nhớ thật rõ ràng đêm hôm ấy vào lúc 3 giờ sáng, nằm trằn trọc mãi mà không tài nào chợp mắt được. Cả tháng nay tôi đều như vậy. Lòng tôi lúc nào cũng băn khoăn ray rức! Hẳn đã có một chuyện gì bất thường xảy đến! Tuy nhiên điều làm cho tôi nhức nhối nhất là tiếng cú rúc giữa đêm khuya vắng. Tiếng cú rúc thật u buồn,đượm màu tang tóc. Tôi bâng nghĩ bâng quơ về cái chết! Có thể là bà cụ Khách láng giềng. Có thể là một người nào đó già hơn hay trẻ hơn. Hoặc cũng có thể kẻ bất hạnh đó lại là chính mình.

Rồi bằng giọng thật trầm buồn bà cụ tiếp tục kể:

... "Lúc bấy giờ vào khoảng 3 giờ sáng - cái đêm mà tôi không bao giờ quên được - dường như thằng Vũ nó về. Tôi có cảm tưởng như vậy. Rõ ràng là tôi nhìn thấy một cái bóng chập chờn dưới ánh đèn dầu leo lét từ bàn thờ ba nó. Mặc dù không thể nhìn rõ mặt mày của bóng đen ấy song cái mái tóc rẽ lệch cùng với cái vóc dáng mảnh khảnh cũng đủ cho tôi dễ dàng nhận được kẻ đó là ai? Nó giống hệt như ông cụ nhà tôi. Chính là nó. Ông cụ nhà tôi không còn trở về đây nữa kể từ sau ngày mãn khó và đã đi đầu thai kiếp khác. Ông cụ cho tôi biết như vậy trong một giấc mơ dài thật đẹp!

Cái bóng đen chập chờ ấy tiến về phía giường tôi đang nằm. Tôi chẳng thấy có một chút nào sợ hãi. Không hiểu nhờ một mãnh lực nào đó giúp tôi như vậy. Tôi giương tròn mắt theo dỏi từng bước chân đi và chuẩn bị sẵn sàng ngoài người ra ôm chầm lấy nó.

- Mẹ ơi! Mẹ...con đã... - giọng run run từ bóng đen vọng lại.

Tôi còn nghe rõ tiếng nó nấc lên rồi bất thần im bặt lại. Có lẽ nó không được phép tiết lộ!(?) NHưng nó vẫn cứ chẫm rãi tiến đến... Tuy nhiên khi sắp đến mép giường thì đột nhiên cái bóng đen ấy xoay người về hướng khác... Cùng lúc đó cây đèm dầu trên bàn thờ ông cụ vụt sáng lên rồi tất ngay sau đó. Một màn đen dày dặt phủ cả căn phòng . Tôi muốn gọi lên thật lớn: "Vũ ơi! Con đừng bỏ mẹ! Nhưng tự nhiên lưỡi tôi líu lại không thốt được tiếng nào. Tôi bắt đầu cảm thấy quanh tôi một bầu không khí ngột ngạt không thể nào thở được nữa. Tôi vùng đứng dậy, nhưng muộn rồi...đầu óc tôi bỗng tê dại hẳn. Thế là bắt đầu tôi rơi vào trạng thái nửa mê nửa tỉnh. Chẳng biết tôi đã sống như vậy được bao lâu song khi giật mình tỉnh dậy thì trời đã sáng từ lâu rồi.

Toàn châu thân tôi rã rời,mệt mỏi. Phải chăng tôi đã trải qua một cơn ác mộng? Nếu được vậy thì quí biết bao?! Vì đó chỉ là một giấc mơ dữ chứ không là một sự thật! Một giấc mơ dữ không là sự thật... Tôi muốn thằng con tôi - Vũ - ở tận phương trời xa lạ ấy vẫn bình an vô sự.

- Không! Thằng Vũ không chết! - Tôi kêu lên như vậy.

Nói đến đây bà cụ đưa mắt nhìn ra ngoài trời lẩm nhẩm:

- Thằng Vũ nhất định không hề hấn gì! Thằng Vũ bằng an. Nếu nó có rủi ro mệnh hệ thế nào thì vợ con nó đã báo tin về rồi cần gì đợi đến hồn ma nó hiện về báo tin cho biết!

Nói đến đây, hai tay bà chắp lại nguyện cầu:

- Xin trì phật phù hộ cho con tôi!

Bất giác bà c ho lên rũ rượi. Có lẽ bà cụ mệt nhoài và ngủ thiếp đi không còn hay biết gì nữa. Tội nghiệp! Bà cụ vẫn chưa biết là đứa con mình đã ra người thiên cổ!

Nguyễn Thị Đông nữ giáo viên trường tiểu học Thanh Trí phường Cầu Kho Quận Nhất Sài Gòn là một trong những nhân chứng sống - thuật lại hiện tượng siêu linh khó tin nhưng lại là sự thật.

Câu chuyện mới thoạt nghe như hoang đường, cô giáo Đông thuật lại trước đám người hiếu kỳ đang vây quanh lại khi nghe tin: MỘT HỒN MA Ở MỸ HIỆN VỀ TÌM MẸ BÁO TIN MÌNH ĐÃ CHẾT".

- Vâng! Đó là một sự thật. Cho mãi đến bây giơ tôi vẫn còn cảm thấy rùng mình ghê rợn. Một hồn ma từ Mỹ trở về quê hương để tin cho mẹ mình biết về cái chết của mình. Quí vị hãy nhìn sang căn nhà số 40 đó - cái gian nhà đã từng xảy ra lắm cảnh ma quá, lúc nào cũng làm cho tôi có cảm giác là vong hồn anh ấy hãy còn lảng vảng quanh quất đâu đây...

Con hẽm 345 này thật lắm chuyện. Chuyện đời. Chuyện yêu tinh trước nhà hai ông bà Tư bảo hiểm. Chuyện âm binh tác quái ...và hôm nay...lại đến câu chuyện "Hồn Ma ở Mỹ Hiện Về".

Tôi chẳng biết các câu chuyện hoang đường khác đã diễn ra như thế nào,song chuyện "Hồn Anh Vũ Mượn Xác Phàm Chị Đức" thì hoàn toàn như những lời đồn đãi.

Đó là một mưa gió đâu ỷ trời! Cái đêm thật ảm đạm làm sao!

Con đường hẽm 345 của Phường Cầu Kho giáp ranh Kiệt 4 hoàn toàn bị đắm chìm trong cảnh mông lung lạnh lẽo! Trới càng về khuya,mưa càng nặng hạt. Nước từ dưới lòng cống dâng lên toàn một màu đen ngòm chảy dài theo con hẽm hủng hiu lồi lõm.

Thỉnh thoảng một vài tia chớp lóe lên,vài cơn gió bấc thổi đến đập lên những mái tôn,cùng tiếng cành cây xào xạc từ đâu đó vang vọng lại kéo dài,lanh lảnh tạo cho cảnh tượng đã ma quái càng ma quái hơn... Dường như cả con đườn hẽm 345 này đã quen với bóng tối, quen với cái cái rờn rợn,u buồn,quen với tiếng cú rúc não nùng giữa đêm hôm khuya khoắt.

Cũng theo giọng người nữ giáo viên này:

- Trong lúc mọi người đang say ngủ bỗng có giọng thất thanh kêu cứu một cách khẩn thiết từ bên trong ngôi nhà mang số 40 vọng ra:

- Ối! làng nước ôi! Tại sao con Đức nhà tôi thế này?

Rồi vẫn cái giọng kều gào thất thanh đó:

- Đức ơi! Con làm sao vậy? Kìa, con đừng làm như thế nữa, mẹ sợ lắm...Con nói những gì nhãm nhí thế? Ôi,làng nước ôi! Ông Công An Khu Vực ơi! Ôi, Phường 24 ơi!...

Tiếng kêu cứu mỗi lúc mỗi thên khẩn thiết khiến nhiều người lối xóm kéo nhau chạy đến. Đến nới, họ nhìn thấy cảnh tượng chị Đức đang lăn lộn trên giường kêu khóc. Trông chị chẳng khác nào một kẻ điên đang lên cơn. Đầu tóc chị bù xù. Mắt rực đỏ như hai cục than than hồng. Hai tay chị lúc nào cũng giang ra như tuồng để đón chào ai trước mặt .

- Mới đây - cô giáo Đông tiếp tục kể - trước khi xảy ra câu chuyện đầy vẻ ma quái này chị Đức có đến nhà thỏ thẻ với tôi bằng lời lẽ buồn bã: "Chị Đông à! Tôi cảm thấy trong người có vẻ khác thường như... dạo nào lúc tôi còn năm ở Trung Tâm Cấp Cứu...

- Có nghĩa là...có thể bị...

Không để tôi hết lời, chị Đức khẽ gật đầu:

- Chị Đông ạ! Tôi có cảm tưởng là sắp bị một linh hồn nào đó nhập vào xác thân mình.

Nói đến đây chị Đức trầm ngâm suy nghĩ đưa mắt nhìn tận đâu đâu. Cách đây ba tháng chị mắc một chứng bệnh ngặt nghèo được đưa vào bệnh biện Sài Gòn tức Trung Tân Cấp Cứu ngày nay. Nằm cùng phòng với một nữ bệnh nhân khác chỉ điợc một ngày thì đến đêm người bệnh kia không chịu nổi cơn đau hoành hành nên chết ngay sau đó. Nhưng lạ lùng thay chỉ trong vòng một tiếng đồng hồ sau, chị Đức cảm thấy đầu mình nặng trỉu như viên đá, thân xác rã rời, mắt đỏ au lên... và cuối cùng không còn hay biết gì nữa.

Cho đến khi tỉnh dậy được nghe thuật lại chị mới biết rằng h?n ma người nằm bên cạnh đã nhập vào xác chị sai khiến chị làm những việc ngoài sức tưởng tượng của mọi người.

Nhớ đến cảnh ấy, tôi đâm ra ái ngại hộ cho chị Đức, biết đâu lại một hồn ma khác mượn xác chị để làm những việc ngoài sức của con người ở cõi thế gian này!

Khi đến nhà số 40, tôi là người vào trước tiên và ngồi ngay cạnh chị. Tôi đưa tay sờ vào trán chị để xem nhiệt độ, chỉ lên tiếng khẽ hỏi:

- Có phải chị là cô giáo Đông đó không?

- Phải! Tại sao chị lại hỏi vậy? Tôi với chị ghàng ngày gặp thường xuyên kia mà! Chẳng lẽ quên sao?

Chịc Đức lắc đầu:

- Chị biết tôi là ai đây không?

- Chị là chị Đức!

- Sai rồi! Tôi là...Vũ...Lê Văn Vũ...

Giọng chị Đức lạc hẳn, ồ ồ như giọng của một người đàn ông.

- Tôi là Vũ đây! Có thể chị cũng như các bà con trong xóm đều nghĩ rằng người đàn bà này là chị dâu của nhà tôi mà tôi mượn tạm xác để cho linh hồn tôi tá túc hoàn toàn là một người lành mạnh, chứ chẳng hề bị bệnh điên dại gì cả...

Nói đến đây,xác chị Đức quay lại nhìn mẹ chồng đang ngồi đối diện:

- Có phải thế không,thưa mẹ?Nhà con bên Mỹ vẫn khỏe. Các cháu vẫn thường xuyên nhắc nhở bà ngoại...

- Mẹ ngạc nhiên lắm sao? Chính con là Vũ, con rể của mẹ đây...Mẹ ơi! Con đã xấu số qua đời sau một ca giải phẩu ung thư, Đó là ngày 7 tháng 4 năm 1989. Con qua đời để lại cho vợ và hai con thơ của con nỗi đau khổ vô cùng tận. Ngay khi vừa tắt thở, con đã về ngay nhà mẹ rồi...Con muốn cho mẹ được biết là con đã ra người thiên cổ ngay hôm ấy, nhưng con không đủ can đảm vì sợ mẹ hay tin đột ngọt có thể làm cho mẹ mệnh hệ, đó là điều con không bao giờ muốn như vậy...Vả lại, luật của cõi âm còn khắt khe hơn ở cõi trần gian nữa.

Đến đây, chị Đức vụt đứng dậy tiến đến cạnh lọ hoa trên bàn và bảo với mẹ cùng những người trong gia đình đang hiện diện là giờ đây anh Vũ trả lại xác thân cho người chị dâu vợ, còn linh hồn anh ấy có thể nương các cánh hoa để ở lại thêm một thời gian ngắn nữa bên cạnh mẹ già! Lúc bấy giờ, chị Đức ngồi im lặng, mãi đến cả năm phút sau mới tiếng nói:

- Dượng Vũ ơi! Dượng hành động nhanh lên. Tôi cảm thấy lo lắng quá... trước mắt tôi hiện giờ toàn là những hình ảnh dị hợn đang vây chặt lấy tôi...

Rồi cũng chính miệng chị đáp lại:

- Chị đừng sợ hãi gì cả... Em còn đứng trước mặt chị... Em hứa bảo vệ cho chị...

Bỗng chị Đức nhảy đựng lên:

- Kìa, dượng ơi! Ai thế kia? Hắn... hắn... Tôi sợ quá dượng ơi...

- Chị đừng sợ... hắn là con mèo đen...

Ngay trong lúc đó một con hắc miêu xuất hiện ngay trên bàn ăn đối diện... Đôi mắt nó xanh như hai luồng điện quang và miệng nó thì phì phì phun ra khiến những người đang chứng kiến hốt hoảng đứng dồn vào nhau trân trối nhìn lại nó.

(còn nữa)

         


 

Copyright (c) DaiChung News Media 2002