Đại Chúng số 102 - Ngày 16 tháng 7 năm 2002

Duramax

MƯA BÊN NÀY, NẮNG BÊN KIA

Thinh Quang

(tiếp theo)

Sùng Thật nhìn Ngọc Phụng trân trối, không ngờ nàng có một thái độ quyết liệt với mình như vậy. Chàng lặng lẽ lấy chiếc cặp da trên bàn mở ra lấy trọn cả gói tiền mang theo bước đến đưa tận tay Ngọc Phụng:

_ Anh cảm ơn em đã cho anh quá nhiều tình thương ngay từ buổi ban đầu. Anh cũng chẳng quên ơn em đã thay anh nuôi dưỡng ba má anh trong bao nhiêu năm trường anh đi xa vắng. Và nhất là anh vô cùng biết ơn em đã cho anh một đứa bé khôi ngô mang dòng máu nhà họ Mã..Ơn nghĩa lớn lao đó anh nguyện ghi lòng tạc dạ không bao giờ quên được.

_ Xin trả lại tất cả lời lẽ ngọt ngào đó của anh! Tôi chẳng có ơn nghĩa gì cả. Xin anh đừng bận tâm điều này. Những việc tôi đã làm cho nhà họ Mã đó chỉ là một bổn phận của một người đàn bà bạc phước! Nhưng có điều anh nên biết rằng tôi rất hãnh diện là đã làm tròn được thiên chức của một người mẹ! Anh đừng nghĩ tôi phải đau khổ vì bị mất mát tình thương của anh! Không! Trái lại nữa là khác. Anh hãy yên lòng. Tôi không kêu gọi lòng từ tâm của anh đâu. Thằng bé Anh Hào này cũng thế. Tôi sẽ đào luyện cho nó một tinh thần bất khuất, một ý chí vững mạnh, sẵn sàng chịu phong ba bão táp... Mẹ con tôi sống trong cảnh cơ cực thật nhưng chúng tôi tự hào có đầy đủ bản năng chịu đựng, và một sự hi sinh cao cả để vươn lên. Những đức tính ấy không thể lấy bằng tiền tài, châu báu mua được.

_ Anh biết. Anh chịu lỗi với em. Xin em tha thứ cho anh về những sai sót đó... Nhưng xin em biết cho là mọi việc nay đã an bài, không còn thể nào xoay chuyển lại được.

_ Tôi đâu có van nài anh bố thí cho mẹ con tôi một chút tình yêu nào đâu?

_ Tôi đến đây không phải để van xin anh trở về, mà để nhìn xem bộ mặt thật của một người chồng phản bội... nó như thể nào?

_ Anh van xin em đừng nói nữa! Giờ anh trả lại tự do cho em... Em có quyền bước đi bước nữa... Anh chỉ xin em là hãy cho lại nhà họ Mã đứa bé thơ này...

Nói đến đây, Sùng Thật đưa xấp giấy bạc hàng vạn đồng tận tay Ngọc Phụng:

_ Đây là món tiền nhỏ, em hãy cầm lấy... Em có quyền xử dụng toàn bộ khoảng tiền này... Em về ngay đi... và anh mong rằng em không còn quay trở lại đây lần thứ hai nữa...

Mặt mày Ngọc Phụng đỏ bừng lên, toàn thân nàng run rẩy:

_ Sùng Thật! Anh nghĩ rằng hôm nay mẹ con tôi đến đây để được anh ban bố cho một ít tiền để sinh sống ư?

Nói đến đây nàng trừng mặt nhìn Sùng Thật nhấn mạnh:

_ Đừng lầm tưởng như vậy. Mớ chữ nghĩa mà anh có trong đầu óc anh ngày hôm nay và nhờ đó để đưa anh đến một địa vị giàu sang hiện nay đều do bàn tay này góp sức cùng ba má anh, ngày đêm làm lụng để kiếm tiền nuôi anh ăn học... Số tiền tuy nhỏ nhoi thật nhưng do bao nhiêu công sức và mồ hôi nước mắt tạo thành... không thể lấy gì đánh đổi được, ngoại trừ lương tâm và cương thường đạo lý! Nhưng tiếc thay điều ấy anh không thể có được. Anh đã đánh mất lương tri để chạy theo bã hư danh... đan tâm quên cả các đấng sinh thành những người đã cưu mang anh, nuôi nấng anh, hy sinh tất cả sản nghiệp cũng chỉ vì mưu đồ sao cho anh có một tương lai sáng lạn để làm rạng rỡ mặt mày cho dòng họ Mã...

Sùng Thật ấn mạnh gói bạc vào tay Ngọc Phụng:

_ Nhưng năm vạn bạc trong cái gói này không đủ để ngả giá với công lao em vừa kể đó sao? Ơn nghĩa ấy với bây nhiêu vẫn chưa đủ lắm sao!

_ Hả? Anh nói gì? Ngả giá công lao tôi? Sùng Thật! hãy mở mắt ra mà xem này...

Vừa dứt lời , Ngọc Phụng ném tung tất cả gói tiền năm vạn bạc ngay vào giữa mặt Sùng Thật rồi dắt con quày quã về phía cửa. Trước khi mở tung cửa ra, nàng quay lại:

_ Tôi đi đây! Thưa ông giám đốc... Xin vĩnh biệt ông!

Dứt lời nàng dắt con bước ra ngoài đóng sầm cửa lại. Tiếng động mạnh khiến mọi người ngơ ngác.

Ngọc Phụng ngang qua dãy ghế khách đang ngồi đợi, và khi đến trước người nhân viên trực đã giúp nàng lúc nãy, dầng chân lại nói lí nhí vài lời:

_ Xin cảm ơn ông! Cám ơn ông rất nhiều!

Nói xong nàng cùng con vội vã bước ra khỏi cửa hàng mậu dịch trước các cặp mắt của mọi người tò mò theo dõi. Tuy không nói ra, nhưng tất cả đều có cảm tưởng phải chăng người thiếu phụ và đứa bé thơ kia chính là người vợ của ngài giám đốc từ chốn nông thôn tìm đến?! Nhưng sự thể đã xảy ra bên trong văn phòng của ông giám đốc thế nào thì điều này chẳng ai biết được. Mỗi người một suy diễn khác nhau... Có điều họ có cùng chung một cảm tưởng: đó là hình ảnh của một người đàn bà đang đau khổ...

PHẦN II

CUỘC CHIẾN QUỐC CỘNG CÀNG NGÀY CÀNG LAN RỘNG! Loạn lạc dấy lên khắp nơi. Huyện Đồng An cũng không thoát khỏi những cảnh tai bay vạ gởi, dân chúng trong vùng bắt đầu tính đến chuyện di tản.

Hàng ngày Quốc Trung dậy sớm trước khi đến tiệm họ Kim đều tạt ngang qua một tiệm bán sách báo mua về một tờ nhật báo về đọc theo dõi thời cuộc. Thoạt đầu, ông chỉ mua một tờ ấn hành ở địa phương, nhưng cu?c chiến càng lan rộng và trở nên khốc liệt hơn, ông lại mua

thêm một tờ nữa.

Tin tức chiếc máy bay chở các yếu nhân của đảng Cộng Sản Trung Quốc đi dự hội nghị về, khi ngang qua huyện Kính Hưng không biết vì máy bị trục trặc thế nào đâm vào Hắc Trà Sơn làm thiệt mạng tất cả mọi người trên chuyến bay từ Trùng Khánh đến Diên An vào ngày 8 tháng 8 năm 1946. Trong số các nhân vật tử nạn có Vương Nhược Phi, cùng quê với Thụy Quyên, người bạn tình của Quốc Trung từ thời còn đang theo học ở bậc Trung học tại Bắc Bình trước kia. Ông cũng chẳng biết sao mình lại quan tâm mấy chuyện chẳng có liên quan gì với mình như vậy. Có thể đó là một bản tính vốn có xưa nay Quốc Trung thường lưu ý đến chuyện không đâu của thiên hạ.

Cuộc đàm phám Quốc Cộng được xem là lần cuối cùng để đưa dến việc xé bản hiệp định Song Thập giữa hai bên ký kết tại Trùng Khánh. Tiếp sau đó quân đội Tưởng Giới Thạch mở cuộc tấn công khá ác liệt chọc thẳng vào khu hiểm địa được mệnh danh la khu giải phóng Trung Nguyên. Từ đó cuộc chiến lan rộng ra kh?p nước trên cả hai lĩnh vực từ chính trị đến quân sự giữa hai phe Quốc Cộng!

(còn nữa)

Thinh Quang

         


 

Copyright (c) DaiChung News Media 2002