Đại Chúng số 104 - Ngày 16 tháng 8 năm 2002

Duramax

MƯA BÊN NÀY, NẮNG BÊN KIA

Thinh Quang

(tiếp theo kỳ trước)

PHẦN HAI CHƯƠNG 1

Mọi sự cố xảy ra tại phòng làm việc của Sùng Thật, Ngọc Phụng âm thầm chịu đựng, nàng không hề nói lại với cha chồng.

Qua ngày hôm sau, Quốc Trung lại lặng lẽ đến tư thất của con với mục đích thuyết phục cho được Sùng Thật trở về với gia đình, điều này ông nghĩ rằng với tài biện luận của mình có thể làm được điều này.

Trước khi đi, ông đến trước cửa phòng con dâu nói vọng vào bên trong:

_ Ngọc Phụng ơi! Ba đi chiều nay sẽ về sớm... Con đừng đưa Anh Hào đi đâu nha!

Ngọc Phụng biết cha chồng lại đến sở làm của Sùng Thật, nàng chỉ khéo léo nhắc nhở:

_ Ba đi cẩn thận nha ... Chúng con không đi đâu chỉ lẩn quất tại khu vực gần khách sạn này không thôi. Ba an lòng.

Lần này Quốc Trung đi ngang qua sở Mậu Dịch nơi con mình đang làm, song vì muốn giữ thể diện cho con trai nên ông chỉ khéo léo hỏi người ở quày nhận giấy tờ dò la chàng có đến sở làm hay không thôi.

_ Thưa thầy ký, hôm nay ông Giám đốc có đến sở không ạ?

Người thư ký này ngước mặt nhìn ông và lắc đầu:

_ Thưa cụ! Không ạ!

_ Thưa thầy ký, có thể là ông Giám đốc đi xa rồi chăng?

Người thư ký lại lắc đầu:

_ Không ạ! Dường như hôm nay bà đi xa có việc quan trọng nên ông Giám đốc phải ở nhà đi đưa ra nhà ga ạ!

Quốc Trung hi vọng là người đàn bà quá quắc kia không còn hiện diện tại Thượng Hải nữa, ông sẽ dùng tài biện luận của mình thuyết phục con mình, nên quay đầu ra ngay sau khi lịch sự cúi chào người thư lại mà ông cho là lịch sự và dễ mến này.

Khi đến tư thất của con trai, Quốc Trung hỏi ông Trình, người quản gia già:

_ Ông Giám đốc có nhà không?

Ông Trình lắc đầu:

_ Thưa cụ không ạ! Ông Giám đốc nhà cháu bận tiễn phu nhân lên đường đi ngoại quốc! Thưa, xin mời cụ ngồi xơi nước ạ!

Theo chân ông Trình vào nhà trong. Ngồi một mình để đợi Sùng Thật về lúc bây giờ Quốc Trung mới đưa mắt nhìn các hình ảnh bài trí trong phòng. Đây đúng là một cảnh cực kỳ sang trọng. Bộ ghế ngồi bọc da màu kem sáng. Trên tường treo nhiều tranh thủy mạc cổ kính có thể nói toàn là những tranh quí giá. Bức tranh con "Thần Hổ" lông vằn to lớn treo ngay giữa bức tường đối diện với bộ salon ông đang ngồi. Đầu thân hổ ngẩng cao lên, đôi mắt trông như rực sáng toát ra màu xanh lè khiến người chiêm ngưỡng bức tranh không tránh khỏi phải khiếp hãi.

Bên cạnh với bức tranh thần hổ là bức tranh phong cảnh toàn bằng chữ viết. Quốc Trung sững sờ nhìn, vì từ trước đến nay ông chỉ được đọc thấy trong sách vở nhưng bên ngoài chưa bao giờ được trông thấy qua. Quốc Trung sực nhớ lại bức tranh này là một bài thơ có tên Tại Ngục Vịnh Thiền của Lạc Tân Vương người đất Ly Châu, vốn được xem là một thần đồng. Năm lên 7 tuổi, Lạc Tân Vương đã biết làm thi phú. Ông nổi tiếng nhờ bài Đế Kinh Phú, người đời Đường xem đó là một kiệt tác vậy, ông lại sành về biền văn hơn như bài Thảo Võ Chiếu Hịch chẳng hạn. Điều làm cho Quốc Trung thắc mắc là tại sao Sùng Thật lại thích bài thơ này mà mua về treo nơi phòng khách?!

Càng nhìn bức tranh này, Quốc Trung càng cảm thấy một nỗi buồn man mác dấy lên trong tâm tư mình... Ngày xưa, lúc còn theo học ở Thiên Tân, ông từng cùng Thụy Quyên đã có một lần được chiêm ngưỡng bức tranh này tại nhà một nhân vật nổi tiếng danh giá và giàu có bậc nhất. Nay thì gia đình đó hoàn cảnh như thế nào không rõ, song bức tranh quí giá đó hiện giờ lại nằm trong tay con trai mình.

Đọc bài thơ trong bức họa, Quốc Trung cảm thấy một nỗi buồn lai láng. Lời thơ đã buồn mà cảnh vẽ lại càng buồn hơn. Người chiêm ngưỡng tranh nhìn cảnh lá vàng rơi rải rác trên mặt mặt cỏ úa, cảm thấy ngay tiếng ve sầu đang rên rỉ nơi đâu đó... càng hấy lòng mình thê lương cay đắng hơn nhiều. Cũng trong khung cảnh bức tranh chữ này hình ảnh của người tù nhân bị lưu đày đang ưu tư cho số phận mình... Đôi cánh đen đúa của con ve sầu kia hóa ra là hình ảnh của một mối u hoài khiến cho thi nhân phải mô tả nó không khác nào là ca khúc bạch đầu...

Và khi đọc đến câu: "Vô nhân tính cao khiết, thùy vị biểu dư tâm"... làm cho Quốc Trung phải suy nghĩ, phải chăng đây là lời tâm sự của Sùng Thật: "Biết ai là kẻ lòng cao khiết/Xin giữ dùm cho trọn tuổi sầu!"

Đọc xong bài thơ Quốc Trung bất giác bàng hoàng! Vốn sành sõi về văn chương thi phú nên ông nghi hoặc là con trai mình có một tâm sự gì đây nên mượn lời thơ của Lạc Tân Vương để nói lên nỗi lòng trắc ẩn của mình.

Trong khi miên man suy nghĩ thì bất giác có tiếng động nhẹ phía sau lưng bèn quay lại, bắt gặp Sùng Thật đang đứng sát sau lưng mình.

_ Ba!

_ Ơ... ơ... Sùng Thật con... Con về hồi nào?

_ Con vừa về đến, nhìn thấy ba đang chiêmn ngưỡng các bức tranh nên không dám lên tiếng làm kinh hãi ba...

Như có chủ trương là không như mấy hôm nữa, lần này ông có vẻ hài hòa và thân mật hẳn.

_ Hôm nay con rảnh rổi?

_ Vâng. Con không đi làm hôm nay...

_ Thế thì quí hóa quá. Cha con mình có dịp đàm đạo thoải mái... Con có cảm thấy có gì trở ngại khi ba hiện diện tại nhà này không?

_ Thưa ba, chẳng có gì trở ngại cả...

_ Vậy thì cha con mình ngồi xuống cùng nhâm nhi chung trà và cùng tâm sự sau thời gian dài xa cách...

Sau khi uống cạn chung trà, Quốc Trung nhỏ nhẹ hỏi con:

_ Ngày hôm qua ba nóng quá... ba thật sự hối hận... Con có cảm thấy oán ghét ba chăng?

Sùng Thật lắc đầu:

_ Thưa không, mà còn sung sướng nữa...

Quốc Trung ngạc nhiên trước lời nói này của Sùng Thật bèn lên tiếng hỏi lại:

_ Tại sao lại trái lại? Ba thật sự không hiểu ý con!

Sùng Thật đặt tay mình lên tay cha, kính cẩn đáp lại:

_ Thật vậy, thưa ba. Ba có thương yêu con, ba mới có hành động giận dữ như vậy. Ba muốn con phải trở về để cùng ba ma và vợ con con chung sống dưới một mái ấm gia đình. Con đã làm trái lại ý cha, khiến cha thất vọng nên buộc lòng phải có hành động như vậy để thức tỉnh con... Theo con thì điều đó dù một đấng sinh thành nào cũng phải làm như vậy.

_ Cám ơn con. Tuy vậy với ba, thì đó cũng là một hành động sai trái... của ba.

_ Không. Như con đã thưa với ba đó là do lòng quá thương yêu của ba đối với đứa con bất hiếu... như con ngày nay.

Quốc Trung im lặng trong giây lát, đoạn nắm tay con, đưa mắt nhìn lên bức tranh của Lạc Tân Vương nói:

_ Sùng Thật! Bài "Tại Ngục Vịnh Thiền" của Lạc Tân Vương trong bức tranh đã cho ba biết được điều gì thầm kín trong lòng con...

_ Ba biết được điều này là đã làm cho con mãn nguyện lắm rồi.

_ Vậy thì con phải biết tự giải thoát lấy mình!

Sùng Thật lắc đầu:

_ Muộn lắm rồi...

_ Vậy chuyện đó là chuyện gì mà đến nỗi phải bỏ vợ con, bỏ cha mẹ ... Thật ba chẳng hiểu một tí gì... Con có thể cho ba biết để ba có thể góp ý gở rối cho con không?

_ Con tin ba có thừa khả năng bàn tính, tuy nhiên gở rối thì chẳng ai có thể điều này...

_ Đó là chuyện gì đến gay cấn như vậy?

_ Con không muốn ba lại mang thêm một nỗi đau khổ nữa...

_ Nhưng ba phải đương đầu để giải cứu cho con...

_ Làm điều ấy, ba thật sự không đủ khả năng...

_ Nhưng ít nhất ba phải biết và phải hành động... Chừng nào tuyệt vọng mới có thể bảo là không đủ khả năng...

_ Tự con, con đã biết. Xin cha thương con đừng buộc con phải đưa chuyện này ra, chẳng những không ích gì mà còn liên lụy nặng nề nữa...

_ Nhưng ít ra ba cũng phải được biết...

_ Ba thương con nói thế, còn con... con thương yêu ba má... con xin được phép câm lặng... điều này...

Quốc Trung suy nghĩ trong giây lâu đoạn nói:

_ Ba không cần biết đó là điều gì, giờ đây ba muốn con hãy quay về với gia đình... Con hãy từ bỏ lâu đài này đi, từ bỏ cái hào nhoáng danh lợi này đi... mà quay về với bổn phận của mình...

Sùng Thật siết chặt tay cha:

_ Không được. Nếu làm vậy chẳng những con mang họa mà liên hệ luôn cả gia đình... và nhất là Anh Hào... nếu họ biết được nó chính là con đẻ của con... Con xin ba hãy thương yêu những người còn sống ngoài vòng nguy hiểm mà con đang bị ràng buộc... Thà ba má hi sinh mình con, đứa con hư đốn này còn hơn là ba má vì thương yêu con mà tất cả... vương vào vòng mà con tin rằng cả dòng họ Mã nhà ta không còn trên cõi đời này nữa...

(còn nữa)

         


 

Copyright (c) DaiChung News Media 2002