Đại Chúng số 104 - Ngày 16 tháng 8 năm 2002

Duramax

TRANG THƠ

Đa tạ những vần thơ

Tặng Huỳnh Mai Hoa

Tôi là kẻ đa sầu thêm đa cảm

Đọc dòng thơ mà thương xót cuộc đời

Là thi nhân tình thơ gởi muôn nơi

Xây ước vọng trong vòng tay ảo tưởng…

Tôi là kẻ tương lai không định hướng

Hồn mênh mang lưu luyến mãi phương trời

Buồn lê thê thay cho những cơn vui

Đêm nhòa lệ tiếc ngày thơ êm ấm !

Tôi là kẻ cũng một thời xuân thắm

Ba mươi năm nhớ mãi một chân trời

Là kiếp tằm từng nhỏ lệ rơi rơi

Ngày nào đó cũng hương phai sắc úa…

Tôi là kẻ gửi tình qua cánh gió

Vẫn bơ vơ trong sương khói bão bùng

Tìm trong mơ tổ ấm để nương thân

Trời mưa lũ…tìm đâu tia nắng ấm ?

Tôi là kẻ hơn nửa đời chiếc bóng

Sống âm thầm chấp nhận một thân đơn

Lấy thơ, văn để che lấp tủi hờn

Mượn giấy, bút thay cho lời tình tự…

Tôi và bạn hình như chung tâm sự

Cùng gian nan đơn độc giữa xứ người

Một loài hoa chẳng trọn nụ cười vui

Nên giao cảm qua lời thơ nức nở

Nếu ai đó…đọc vần thơ tôi gởi

Cảm thông cho nỗi khổ kiếp con tằm

Nhả đường tơ tâm huyết chốn thi, văn

Chỉ mơ ước …một giây…người toại ý…

Ngọc An 2002

 

Vòng tinh đẩu

Biết sao là dại là khôn

Trăm năm một giấc chập chờn tỉnh say

Vì đâu lại cứ quắt quay

Mà đêm thao thức mà ngày viễn vông

Cái còn cái mất là không

Môi son rồi nhạt rượu hồng rồi vơi

Lãi chăng còn một trận cười

Buồn chăng canh bạc nửa đời còn đen

Nhìn vào chỉ thấy bon chen

Bạn xa ai đó? Bạn quen và mình

Ngàn xưa cánh bướm trang sinh

Gió mưa lại thấy chung quanh bồi hồi

Hà Thuợng Nhân

 

Độc Hành

Ta về đây giữa mùa đông rét mướt
Paris buồn vì thiếu bóng tình nhân
Dòng sông Seine gợi dáng nhớ buâng khuâng
Eiffel lạnh vương sầu trong giá buốt

Ta đã vượt bao nghìn trùng mây nước
Để tìm người nhưng chỉ thấy xa xôi
Người biết chăng từ góc bể chân trời
Ta mòn mỏi gót phiêu hành lạc bước

Mầu nắng úa nhuộm kín hồn băng tuyết
Môi hao gầy theo năm tháng hong sương
Lối ta đi hoa cỏ ngát bên đường
Nên mấy bận lỡ lầm như lịm chết

Không tri kỹ cho tơ lòng đan dệt
Dấu yêu nào cứ nức nở khôn nguôi
Thơ của ta là tiếng khóc nên lời
Là tiếng vỡ của cuộc tình đã hết

Từ nhung nhớ của một thời mắt biếc
Nghe đời mình như một đám rong rêu
Mây ngàn bay còn có gió nuông chìu
Sao ta mãi độc hành...
Hay duyên kiếp?

Thương Hà
 

         


 

Copyright (c) DaiChung News Media 2002