Đại Chúng số 105 ngày 1/9/2002

MƯA BÊN NÀY, NẮNG BÊN KIA

Thinh Quang

(tiếp theo kỳ trước)

Quốc Trung biến sắc khi nghe Sùng Thật nói vậy, nhìn con một hồi lâu mới lên tiếng hỏi lại :

_ Con bảo thế nào?

_ Con xin cha hãy hi sinh con hơn là để di hại cho toàn thể gia đình mình.

Quốc Trung thật sự lo ngại sự an toàn cho con, nhưng vẫn còn lộ vẻ hoài nghi:

_ Di hại cho gia đình ta? Làm sao mà di hại? Thật tình ba không hiểu ý nghĩa của câu con vừa nói.

_ Thưa ba, xin ba chỉ cần biết như thế là đủ rồi, ba đừng nên đi sâu vào nữa...

_ Không. Con phải nói tất cả sự thật cho ba biết. Ta cần phải biết. - Quốc Trung tỏ vẻ cứng rắn đáp lại lời con mình.

Sùng Thật buồn bã lắc đầu:

_ Không thể đâu ba ạ ! Con cúi đầu xin ba về điều này...

_ Sùng Thật! Ba có thể cho con tất cả, song ba không thể chấp nhận lời con yêu cầu này của con!

_ Nhưng ba ơi! điều con xin đó là ba cho con mạng sống, như thể ba sinh thành con lần thứ hai trên cõi đời này!

Quốc Trung vùng đứng dậy trừng mắt nhìn con:

_ Sùng Thật ! Con nói thế nào?

_ Là... ba hãy thương xót con, cho con được bảo toàn mạng sống!

Bằng giọng cương quyết Quốc Trung dằn lên từng tiếng:

_ Con thừa rõ tính khí của ba. Ba rất mềm mỏng, không muốn làm phật ý ai, nhưng bản chất của ba cương nghị và luôn luôn bất khuất... Ba sẵn sàng hy sinh mạng sống của ba để bảo tồn lẽ phải cho mẹ con, cho vợ chồng con cái con... cho toàn thể gia đình họ Mã... Con hãy tin tưởng nơi ba có đầy đủ khả năng để giải thoát những gì con bị rủi ro vướng mắc... dù sự giải thoát đó có phải đánh đổi mạng sống mình đi nữa... Con hiểu ba muốn nói gì chứ?

Nói đến đây Quốc Trung ngưng lại trong giây lát đoạn nhìn thẳng vào mặt con lên tiếng tiếp:

_ Sùng Thật ! Con có tin tưởng vào khả năng của ba không?

Sùng Thật gật đầu:

_ Thưa ba, có. Tuy nhiên đây là điều vô cùng nguy hiểm, chẳng những ba hi sinh tính mạng con mà luôn cả gia đình... ta nữa. Họ là... mà thôi ba ạ, con không đủ can đảm nói lên những gì con muốn nói...

_ Sùng Thật, con không nên quá ươn hèn, ít ra con cũng phải giữ sỉ diện con nhà họ Mã... Với ba, ngoài sự cương nghị và tinh thần bất khuất đó ba còn có đức tự tin vào khả năng của mình. Trong đời ba chưa từng bị ai khuất phục, chịu chấp nhận cúi đầu để được thiên hạ ban bố cho sự sống... Ba không ươn hèn như hạng người tiểu khí luồn lọt... để mong được kẻ khác ban bố cho chút cơm thừa canh cặn. Không! Ba không như vậy. Ba cũng chẳng phải là phường thiết diện chấp nhận mọi sự khinh khi của kẻ khác để tìm lấy một chút thương tình của thiên hạ, dù phải đánh đổi cả danh dự của mình! Sùng Thật! Con hiểu chứ? Ba không thuộc hạng người như vậy.

_ Vâng. Mẹ từng nói tính khí của ba với con.

Quốc Trung nhìn con nói tiếp:

_ Chỉ sợ mình không đủ ý chí mà thôi... Con hãy tin tưởng ba. Ba sinh con ra được, ắt phải bảo vệ đến cùng. Nếu bảo vệ không được ba sẽ chấp nhận hi sinh mạng sống của mình trước khi con bị hạ nhục. Toàn bộ dòng họ Mã chịu chết nhưng không chấp nhận để mất đi danh dự! Con biết chứ Sùng Thật?!

Sùng Thật nắm lấy tay cha khẩn cầu:

_ Con biết ba thương yêu con vô cùng. Ba đã phải lặn lội từ dưới quê lên tận thị thành để tìm kiếm con, khuyên răn con, lôi kéo con trở về với mẹ và vợ con con... Con biết lắm. Nếu không vì nghịch cảnh thì con đã tuân lời ba để cùng nhau trở lại với gia đình...

Nói đến đây, Sùng Thật nghẹn ngào để mặc cho hai dòng lệ tuôn tràn ra đôi má:

_ Lúc nào con cũng tuân theo những lời dạy dỗ của ba, tuy nhiên... với hoàn cảnh trái ngang của con, ba không thể nào mở ra lối thoát...

Quốc Trung đăm đăm nhìn vào mặt con:

_ Vậy con thử kể ra chuyện gì đã khiến con phải khiếp đảm đến như vậy? Con cứ mạnh dạn nói đi, ba có đầy đủ lý trí và trí thông minh cùng mãnh lực để giải quyết vấn đề này...

Sùng Thật lắc đầu:

_ Con xin cam chịu tội bất biếu nhất thời trước mắt, nhưng con bảo tồn được chữ hiếu với cái nghĩa to lớn hơn... Con xin ba hãy tha thứ cho con... đừng bắt buộc con phải nói lên sự thật.

Bỗng bên trong có bóng người thấp thoáng, Sùng Thật lớn tiếng nói vọng vào :

_ Lão Trình ! Lão làm gì bên trong đó?

tiếng đáp từ bên trong vọng ra:

_ Dạ, thưa ông Giám đốc... ông Giám đốc có cần lấy thêm nước không?

_ Chưa cần. Lão không được bén mảng lên đây. Vô lễ! Xuống ngay nhà bếp!

Có tiếng vâng dạ của lão, Sùng Thật an lòng, lúc bấy giờ mới quay lại phía cha khẽ nói:

_ Thưa ba, tai vách mạch rừng. Con không thể tiết lộ bất cứ một điều gì cho ba nghe trong hoàn cảnh này...

Bằng giọng nghiêm khắc Quốc Trung dằn giọng cố ý để cho "tai vách mạch rừng" nào đó như Sùng Thật vừa nói nghe thấy:

_ Nếu con còn chút lương tâm, con hãy can đảm quay về tổ ấm của mình...

Bất thần lão Trình từ bên trong vội vã bước ra, lão khúm núm nhưng trông có vẻ trịch thượng khoanh tay thưa trình với với Sùng Thật:

_ Thưa, Cụ nhà đến và trao thư này bảo trình lên cho ông Giám đốc...

Vẻ mắt Sùng Thật biến sắc thấy rõ. Da mặt đang hồng hào bỗng tái mét đi. Bằng giọng run run Sùng Thật hỏi lảo Trình:

_ Ông cụ đến từ lúc nào?

_ Thưa cách đây nửa tiếng...

_ Tại sao lão không ra thông báo cho tôi lên nghênh tiếp?

_ Thưa, cụ nhà không cho, bảo cứ để ông Giám đốc tự nhiên tiếp khách...

_ Thế ông cụ có ra nhà ngang không?

_ Thưa có. Cụ nhà ngồi đó uống trà hút thuốc... Lúc nảy tôi ra định thông báo cho ông Giám đốc biết để thu xếp thời giờ lên tiếp cụ nhà... thì bị ông Giám đốc rầy la... nên không dám nói điều này.

Linh tính cho Sùng Thật biết là điều gì rồi sẽ xảy ra... Lành ít dữ nhiều. Đây không phải lần thứ nhất chàng trông thấy mà đã nhiều lần với nhiều người như vậy, hẫu quả cuối cùng của nó chẳng có người nào yên ổn cả...

Sùng Thật lấy từ phong bì ra một tờ giấy nhỏ, trong đó có viết mấy dòng, lướt mắt đọc:

"Anh Giám đốc! Ba có đến, song con bận khách. Có vài việc quan trọng cần thảo luận. Thu xếp ít áo quần, giấy tờ. Ba sẽ cho tài xế đến đón ngay trong đêm. Ba con." Chữ ký không rõ bên dưới.

Sùng Thật sững sờ. Chàng biết sắp sửa có chuyện không hay, còn lành hay dữ thì chưa có thể đoán được. Tất cả những cử chỉ và mọi diễm biến trên mặt con, Quốc Trung vốn tinh ý biết là có điều bất thường cho con trai mình. Lòng ông đau như cắt. Tuy nhiên vối ý chí kiên cường ông không thể ngồi yên để nhìn con một thân một mình đi vào trận địa, nếu thật có cuộc chiến xảy ra cho Sùng Thật. Bất giác, Quốc Trung buột mồm kêu lên:

_ Sùng Thật!

Sùng Thật đang như người thất thần, nghe gọi đến tên, chàng giật mình nhìn cha khẽ lên tiếng đáp lại:

_ Thưa ba, có con...

_ Một cơn giông tố sắp đến với con phải không?

Sùng Thật giương mắt lên nhìn cha hỏi:

_ Dạ, ba dạy thế nào?

_ Đừng vờ vĩnh con. Sự chiến đấu dù phạm vi rộng lớn hay chỉ là một đơn vị nhỏ hẹp, như cá nhân chẳng hạn, cũng đều phải có đồng minh. Ba tuy tuổi già sức yếu nhưng ba vẫn còn đầy đủ tinh thần sẵn sàng đứng bên cạnh con... Đừng nhút nhát ươn hèn... Người vừa gửi thư cho con đó...

_ Không ! Chẳng có gì cả ba! Ba hãy yên lòng... Con có việc quá cần kíp phải ra đi ngay đêm nay... chưa biết có ngày về...

Nói đến đây, Sùng Thật quì ngay xuống ôm lấy chân cha nấc lên:

_ Ba ơi! xin ba rộng lòng thương tưởng thứ tha cho con về tội bất hiếu này. Ba hãy nhận lấy ba lạy này của con... Nhờ ba chuyển lại cho mẹ con lời thăm viếng và lòng thương vô tận của con... Còn vợ con con... xin cha chuyển cho nàng lời thú nhận sự tội lỗi của con... Kiếp sau con xin nguyện kết cỏ ngậm vành...

Vừa nói đến đây thì có tiếng còi bên ngoài vang lên... Lão Trình từ nhà trong hối hả chạy ra:

_ Thưa ông Giám đốc... Xe đưa cụ nhà đang đợi trước cổng nhà...

Tiếng còi lại kêu vang lên... liên hồi giục giả.

Sùng Thật buông tay đang ôm cha ra chạy ngay về phía cổng.

Quốc Trung như kẻ chết rồi, dõi mắt trông theo bóng con đang rảo bước khuất dần sau hàng giậu và ông bỗng ngã xuống trên mặt nền nhà từ lúc nào cũng không hay biết.

Mãi đến sáng hôm sau, kho bừng mắt ra thì ông thấy mình đang nằm trên giường của một bệnh viện...

(còn nữa)

Nhà bảo trợ của chúng tôi DURAMAX

Trang web được thiết kế bởi MQ Services

 

Copyright (c) DaiChung News Media 2002