Đại Chúng số 106 ngày 16/9/2002

MƯA BÊN NÀY, NẮNG BÊN KIA

Thinh Quang

(tiếp theo kỳ trước)

Hai mẹ con Ngọc Phụng ngồi đợi từ sáng sớm đến quá nửa trưa Mà vẫn không thấy cha chồng trở về, lòng nàng bồn chồn đứng ngồi không yên! Anh Hào tuy còn thơ ấu song nó cảm thấy dường như ông nội dường như gặp sự bất thường xảy ra. Nó quay lại nhìn mẹ hỏi:

_ Mẹ hà! Nội đi đâu mãi đến giờ này vẫn chưa thấy về hả mẹ?

Ngọc Phụng kéo con vào bên mình rớm nước mắt đáp:

_ Có... lẽ... nội đang bận nói chuyện với ba... con...

_ Chuyện gì mà lâu thế hả mẹ? Đêm rồi nội ngủ với ba con phải không?

_ Ờ! Ở có thể... mẹ mong có thể là vậy.

Anh Hào có vẻ suy nghĩ rồi như sực nhớ ra người đàn ông mà mẹ nó đã cãi nhau cách đây hai hôm, bèn hỏi lại:

_ Có phải cái... ông mà mẹ ném tiền vào mặt đó là... con của ông nội không?

Ngọc Phụng nhìn Anh Hào trong giây lát đoạn gật đầu:

_ Ờ, cái ông ấy là con của ông nội... con.

_ Có phải bà nội đẻ ra không?

_ Thì nhất định là vậy.

Anh Hào đứng ngay dậy lên tiếng:

_ Chẳng lẽ ông ấy là... ba con sao?

_ Dù sao thì chính người ấy cũng đã sinh thành ra con, người ấy là dòng máu của nhà họ Mã...

Anh Hào im lặng đưa mắt nhìn ra ngoài ngoài cửa sổ. Trời hôm nay vẫn thật lạnh. Những đám mây đen nghịt vẫn ùn ùn từ ngàn khơi kéo lại. Mưa bụi lất phất bay tạo thành một khung cảnh hệt một tấm màn sương mờ đục. Hai hàng cây trồng ven đường phố trỉu hoằng xuống bởi những giọt mưa đọng lại trên lá, từ từ nhỏ xuống từng giọt buồn trông như những hạt kim cương thỉnh thoảng lung linh dưới ánh sáng mặt trời... Cảnh tượng đã buồn, lòng nàng lại càng buồn thêm.

Ngọc Phụng không còn kiên nhẫn đợi chờ cha chồng được nữa, nàng đứng vụt dậy vào phòng lấy áo mưa cho mình và luôn cho cả con, mang theo cái ô vải bông của bà mẹ chồng tặng cho từ ngày mới bước chân về làm dâu, đoạn ôm xốc Anh Hào lên tay bước ra đường đi tìm. Nàng cũng chẳng biết phải tìm nơi nào, ngoại trừ đến ngay cửa hàng Mậu Dịch Bách Thắng mà cách đây mấy hôm nàng đã có lần đến đó. Chỉ có nơi đó mới mong lần ra tin tức cha chồng...

_ Ừ, chỉ có như vậy...

Trên đường đi, Ngọc Phụng hi vọng sẽ biết được những nơi mà cha chồng mình đến đó nhờ các nhân viên trực làm việc ngay trước cửa hàng.

Mưa to dần. Gió cũng bắt đầu lộng đôi lúc làm bật ngửa cả chiếc ô nàng đang mở ra che mưa. Nàng ôm con nép bên trong lề đường đi. Xe cộ chạy dập dìu không ngớt. “Xe đâu mà nhiều thế?" Nàng lo sợ cha chồng già yếu, nếu cứ băng bừa ngang qua giữa lộ mà đi e không tránh khỏi gặp nguy hiểm... Nghĩ đến điều này, Ngọc Phụng cảm thấy không yên lòng. Ruột gan nàng nóng như lửa đốt! Mưa tạt ngay vào mặt mày mà nàng cũng không hề hay biết. Anh Hào thì được mẹ bế úp mặt vào vai nên nó vẫn cảm thấy ấm áp, song thỉnh thoảng nó cũng gượng dậy để nhìn phố xá.

_ Cúi xuống kẻo mưa tạt ướt cả...

_ Không, mẹ để con tìm nội...

_ Biết đâu mà tìm giờ? Đợi đến cửa hàng mẹ hỏi thăm các chú...

Nó gật đầu:

_ À, con nhớ ra rồi, có phải cái ông mặc đồ đẹp mà mẹ bảo là ba con đó phải không?

Ngọc Phụng áp sát con vào lòng đáp:

_ Ờ, ờ...

_ Chắc là ông nội ở đó rồi mẹ ơi!

Ngọc Phụng vừa bước đi vừa nói:

_ Mẹ cũng hi vọng vậy...

_ Nếu ông nội con đến đó làm việc thì mẹ với con phải ở lại để nấu cơm cho nội... phải không mẹ?

_ Ờ!

_ Nhưng ở nhà ai nấu cho bà nội ăn?

_ Ờ!

_ Chắc bà nội đói lắm, phải không mẹ?

_ Ờ...

Tuy những câu hỏi của Anh Hào thật đơn giản, song đối với Ngọc Phụng cảm thấy như bị từng mũi kim đâm vào. Điều khiến nàng phải ưu tư là vạn nhất cha chồng gặp trường hợp rủi ro bị mệnh hệ thế nào thì thân gái dặm trường nàng biết phải làm sao? Luôn cả mẹ chồng nữa hiện đang sống thui thủi một thân một mình vò võ ở quê nhà, vạn nhất bị ương yếu bệnh hoạn, đêm hôm ai là người coi sóc?! Nhất lại là gần đây bà lại trìn miên đau ốm!

Bây giờ, Ngọc Phụng mới thấy lòng mình bức xúc, hối hận, tại sao ta lại không nghĩ đến những chuyện bất ngờ có thể xảy đến, nhất là đối với người già cả?! Tại sao ta lại chịu đi theo cha chồng để đi tìm người đối với mình không còn yêu thương nữa?!

_ Bao giờ mình về thăm bà nội thế hả mẹ?

_ Ờ, đợi ông nội hôm nay về rồi tính sau con à...

_ Con nhớ bà nội lắm... mẹ ơi! Mẹ có nhớ bà nội không?

_ Có chứ... Mẹ nhó nhiều... Tội nghiệp!

Nàng cảm thấy miệng lưỡi mình bị đắng. Nước mưa hòa lẫn với hai dòng lệ tuôn trào ra trên má, đã cho nàng mùi vị đắng cay chua chát!

Mưa bắt đầu tạnh! Ánh nắng le lói chiếu xuống làm lung linh cả những vũng nước mưa đọng trong các lỗ sủng ổ gà... Tiếng rao hàng, tiếng lạc xe, tiếng còi xe hơi chạy ầm ầm phun từng làn khói đen sì sì tỏa khắp các nẻo đường tạo thành một bản nhạc hỗn loạn. Bỗng Anh Hào reo lên đưa tay chỉ về phía trước mặt:

_ Ông nội! Ông nội kia, mẹ ơi!

Nó vừa kêu lên vừa trằn ngay xuống chạy lại phía trước. Lúc bấy giờ Ngọc Phụng mới nhận ra cha chồng đang lảo đảo bước về hướng mình đang đi đến.

Ngọc Phụng mừng quýnh chẳng khác nào Anh Hào, nàng kêu lên:

_ Ba!

Nàng chỉ gọi được tiếng ba duy nhất này rồi để mặc cho hai hàng lệ tuôn trào ra đôi khóe mắt.

Quốc Trung đứng dầng ngay lại. Trên đầu còn quấn một lớp băng lưới màu trắng lên tiếng hỏi:

_ Trời mưa gió lạnh lẽo con đưa Anh Hào đi đấu vậy?

_ Thưa ba, đợi ba mãi, con sốt cả ruột gan nên đi tìm thử ba có hề hấn gì không? Thế ba có gặp được anh con không?

_ Ờ... có, có, có...

Trông vẻ mặt kém vui của cha chồng , Ngọc Phụng đoán biết có điều gì không hay xảy ra nên khẽ hỏi:

_ Ba à! Có chuyện gì dù có bất như ý hay không, ba cứ thuật lại cho con biết để được góp ý giải quyết. Ba đừng lo sợ con sẽ phải đau khổ khi nghe tin không mấy vui..từ phía anh con đưa lại. Con sẵn sàng hy sinh và chịu đựng sống suốt cuộc đời còn lại nuôi nấng Anh Hào cho thành tài, phụng dưỡng cho ba má cho đến trăm tuổi.

Quốc Trung im lặng, một tay dắt Anh Hào đi, theo sau Ngọc Phụng cầm ô che cho cha chồng. Khi về đến khách sạn, Quốc Trung kể tất cả cả các sự việc xảy ra cho Ngọc Phụng nghe. Ông nghĩ rằng đã đến lúc phải nói lên tất cả sự thật. Và cuối cùng Quốc Trung kết luận:

_ Ba tuổi già sức yếu, như con đã thấy. Giờ chỉ còn trông cậy vào con. Con vui thì ba má vui mà con buồn thì ba má cũng héo don lòng dạ... Con thông cảm cho ba...

Ngọc Phụng chận lại:

_ Không, ba ạ! Con đã từng chịu đựng trước bao nỗi đau khổ trong suốt mấy năm trường, điều này ba đã biết rõ. Đối với con mọi việc xảy ra trên đời này tất cả dều vô thường. Lòng con đã chai đá từ ngày anh con viết về bày tỏ anh không còn lưu luyrn, thương yêu gì với con nữa...

_ Ba biết...

_ Như vậy thì chuyện đau buồn hôm nay là sự hiển nhiên, đối với con chẳng có gì là mới lạ, có thể làm cho con bị xúc động mạnh... mà con chỉ xem đó như là vấn đề để xác nhận một chuyện đã rồi. Vậy thì có gì làm cho con đau buồn nữa đâu?

_ Ba biết. Trong bao lâu nay ba má âm thầm xem con như chính mình sinh ra. Như con thấy đó, gái cũng con mà trai cũng con.

_ Anh con có tỏ vẻ đau xót nhớ nhung cho mẹ hay không?

Quốc Trung gật đầu, chẫm rải đáp lại:

_ Nó vẫn còn lương tri của một con người. Ba xác nhận điều này trong suốt thời gian cùng chuyện trò phân trần điều hơn lẽ thiệt với nó. Ba nhiều lần cho nó biết rõ nỗi đau khổ của con, của ba má, của thằng Anh Hào, đứa bé có cha cũng như không, chẳng khác nào thân phận của một đứa trẻ mồ côi... thiếu vắng tình của người cha!

_ Cám ơn ba... nhưng xin ba từ nay đừng nhắc nhở nữa... Kể cả với anh con, ba cũng đừng nhắc nhở đến hoàn cảnh đau buồn hiện tại của con. Một khi anh con đã không còn tình nghĩa với con nữa, ba nhắc chỉ làm thêm cho anh ấy bận lòng... Sở dĩ con theo ba đi, không phải để ăn mày một chút tình yêu của anh ấy ban phát, mà con muốn biết anh ấy muốn gì để con tiếp tay giúp đỡ anh ấy... Con sẵn sàng làm theo ý của anh con, dù có phải hi sinh cả hạnh phúc và luôn tình mẫu tử giữa con với Anh Hào...

_ Đừng, con! Con có thể hi sinh mối tình giữa thằng Sùng Thật với con, nhưng ba thành thật khuyên con không nên cắt đứt mối tình mẫu tử thiêng liệng giữa con và thằng bé Anh Hào...

_ Con chỉ xin anh con một điều hãy cho con biết con đã phạm phải lỗi lầm gì mà anh con đoạn tình nghĩa với con như vậy?

_ Con chẳng có một lỗi lầm nào cả... mà chính nó đã tạo ra tình huống oái oăm này...

_ Tình huống đó là gì, ba có thể cho con biết không?

Quốc Trung lắc đầu:

_ Một sự thật phũ phàng mà chính ba cũng không được biết nữa...

_ Vậy, anh con đã thú nhận điều gì với ba?

_ Nó chẳng cho ba biết về sự cố nào... mà chỉ xin ba hãy thứ tha cho nó và xem như nó đã chết từ ngày vừa mới lọt lòng...

_ Thật hoàn toàn con chẳng hiểu lời nói này?

_ Thì chính ba cũng vậy? Ba cố tìm hiểu chung quanh vấn đề này, nhưng Sùng Thật vẫn một mực chối từ cho đến khi chiếc xe của một kẻ quyền thế đến chở nó ra đi... Và, ba vì quá xúc động ngã vật xuống mê man bất tỉnh ngay sau đó... Đến khi tỉnh dậy thấy mình đang nằm trong bệnh viện!

(còn nữa)

Nhà bảo trợ của chúng tôi DURAMAX

Trang web được thiết kế bởi MQ Services

 

Copyright (c) DaiChung News Media 2002