Đại Chúng số 107 - ngày 1 tháng 10 năm 2002

MƯA BÊN NÀY, NẮNG BÊN KIA

Thinh Quang

(tiếp theo kỳ trước)

Suốt đêm nằm trằn trọc, Quốc Trung không thể nào chợp được mắt. Nỗi lo âu cho con tưởng chừng như đốt cháy cả lòng ông. Mới sáng tinh sương, không phải chỉ riêng Quốc Trung dậy sớm mà luôn cả Ngọc Phụng cùng Anh Hào đã thức giấc từ lúc nào, ngồi đợi sẵn tại phòng khách của khách sạn.

Nhác trông thấy cha chồng từ trong phòng ngủ ra, Ngọc Phụng đã lên tiếng:

_ Ba! Ba thấy trong người đã đở chưa?

Quốc Trung gật đầu:

_ Đở lắm rồi. Vết thương không còn nhức nữa...

_ Hay là... hôm nay ba nghỉ nhà để con đến thay thế ba nói chuyện với anh con...

Quốc Trung lắc đầu:

_ Không được đâu, con. Đường xá chằng chịt. Xe cộ chạy đan nhau như mắc cửi. Còn con lại không biết đường đi nước bước rủi ro bị lạc thì khốn...

_ Ba đừng lo. Con hứa là cũng sẽ tìm được như ba vậy, Ngày đầu ba cũng chẳng biết đường đến sở anh con, mà ba cũng tìm ra được.

_ Nhưng ba là đàn ông.

Tuy Ngọc Phụng đã đến một lần tại ngay cửa hàng Mậu Dịch song nàng vẫn cố giấu nhẹm chuyện đi lén lút này, nàng tỏ cho cha chồng biết là mình có thể tìm ra được dễ dàng:

_ Con có thể lượng được sức mình, con hứa với ba là sẽ tìm đến nơi anh con không mấy khó khăn...

Quốc Trung vẫn cương quyết lắc đầu:

_ Con nghe lời ba. Con phải ở nhà với Anh Hào. Hôm nay ba hứa với con là sẽ về ngay, không để con trông đợi lâu nữa.

Nói xong, Quốc Trung liếc mắt nhìn con dâu và cháu nội đang ngồi phía cửa sổ trông mặt ra con đường hẽm. Bây giờ Quốc Trung mới để ý nhìn thấy Ngọc Phụng hôm nay ăn vận tươm tất hơn mọi ngày. Nàng vận chiếc áo bông màu hồng có thêu hoa bằng loại chỉ kim tuyến. Quần vận cùng màu, lai quần viền vải xanh da trời. Đã vậy, bên ngoài khoác còn thêm chiếc áo len xám nhạt. Đầu tóc chải buông thả hai bên bờ vai. Tuy không son phấn, nhưng da dẻ vốn mịn màng trông nàng xinh xắn hẳn lên.

Quốc Trung suy nghĩ không biết tại sao Sùng Thật lại đang tâm bỏ được vợ mình như vậy? Có thể là kẻ nào đó chiếm được trái tim của Sùng Thật ắt phải là một nàng con gái sắc nước hương trời.

Quốc Trung đứng dậy mỉm cười nhìn cháu nội. Anh Hào hôm nay được mẹ cho mặc tấm áo lông cừu, chân mang hài bông mà nàng đã mua sắm cho con từ ngày trời chưa sang thu.

_ Cháu của nội hôm nay mặc đẹp quá... Ở nhà với mẹ con đó nha...

Đến đây ông quay về phía con dâu:

_ Con nhớ là đừng đi đâu cả. Ba sẽ đưa Sùng Thật về nội nhật hôm nay.

Rồi Quốc Trung hạ thấp giọng khuyến cáo:

_ Thượng Hải ngựa xe như nước, đường xá dọc ngang nhiều không thể nào biết cho hết... nếu không để ý là lạc ngay khó lòng tìm đường về khách sạn.

Buổi sáng hôm nay trời lạnh hẳn. Quốc Trung đã quen đường và quen cả xe của tuyến đường, nên chẳng mấy chốc đã đến ngay tư thất của con trai. Không chần chờ, Quốc Trung ấn nút chuông điện ngoài cổng. Lão Trình nhác trông thấy Quốc Trung đã vội ra vồn vã đón chào:

_ Thưa cụ... cụ khỏe rồi chứ?

_ Cám ơn ông Trình! Ông Giám đốc về chưa?

_ Dạ, bẩm với cụ, ông Giám đốc nhà con về hồi nửa khuya ạ... Chính ông Giám đốc con đưa cụ vào bệnh viện...

Quốc Trung giương tròn xoe mắt nhìn lão Trình hỏi lại:

_ Mã Giám đốc đi với cái... ông gì lớn lắm cùng về phải không?

_ Thưa đó là cụ thân sinh của tiểu thư con đó ạ...

_ Thế ra... lúc trở về có cả tiểu thư?

_ Thưa cụ, không ạ! Chỉ mỗi mình ông Giám đốc thôi ạ. Khi về nhìn thấy cụ bị thương ở đầu vội thân hành lái xe đưa cụ vào ngay bệnh viện...

_ Thế tiểu thư của ông Trình về lúc nào?

_ Thưa, mới về cách đây vào khoảng hai tiếng đồng hồ. Cả hai ông bà còn đang nghỉ. Mời ông cụ ngồi chơi ở nhà ngang này tiện hơn. Phòng khách nhà trên dành cho quí khách, họ thường hay đến ban ngày ban mặt. Xin cụ vui lòng ở nhà ngang này đợi cũng được.

Vả lại, hôm nay có tiểu thư... cụ chắc không được phép gặp đâu ạ!

_ Thường nhật ông bà Giám đốc mấy giờ mới thức giấc?

_ Thưa cụ, hôm nay thì ông Giám đốc con không đi làm vì có tiểu thư ở nhà... nên dậy có trễ hơn nhiều.

Quốc Trung uống chung trà vừa được ông Trình mang đến, đoạn đứng dậy nói:

_ Tôi phải ra ngoài kia một lát... khi nào ông giám đốc dậy thưa lại là tôi có đến, ở nhà đó đợi tôi có việc cần.

_ Thưa cụ, vâng ạ!

Quốc Trung ra ngoài quán vệ đường cách biệt thự lối hai dặm, ăn lây lất bữa trưa ngồi đợi.

Nhằm lúc vắng khách nên chủ quán có thì giờ ngồi bồi rượu làm quen chuyện vãn. Nhờ vậy mà Quốc Trung dần dà mò ra được lý lịch gần đây của con trai mình. Người chủ quán cho biết ông giám đốc họ Mã vốn hiền lành, thường giúp đỡ mọi người chẳng những đối với các nhân viên làm việc tại cơ quan Mậu Dịch mà luôn cả những người chòm xóm láng giềng gặp cơn ngặt nghèo đến nhờ cậy hoặc cầu cứu nếu gặp điều bất trắc. Vợ của giám đốc họ Mã là một người đàn bà đanh đá. Với người đàn bà này, thì chẳng ai có thể trông nhờ bà ta ban bố cho chút lòng nhân nào, nếu vạn nhất bị oan uồng điều gì.

_ Thế ông chủ quán có biết tiểu thư ấy là con nhà ai không mà dám lộng hành như vậy?

Người chủ quán nghe hỏi điều này có vẻ rụt rè lo sợ, đưa mắt nhìn chung quanh đoạn bảo khẽ:

_ Ấy, xin cụ... thứ cho... Tai vách mạch rừng Ông cụ hỏi như thế rủi ra tiểu thư mà nghe được ắt là tôi bị lãnh ngay bản án trọng tội... Thôi, xin cụ tha cho điều này. Ông cụ nên giữ lấy mạng sống, đừng hỏi như vậy với ai nữa.

Quốc Trung cảm thấy tức giận lại đang khi rượu ngấm nên máu nóng bùng lên:

_ Tôi ấy à?

_ Dạ, thưa cụ vâng ạ!

_ Tôi bất cần. Cái mạng già này có chết cũng chết một lần. Có bao giờ chết hai lần đâu? Ông chủ quán có thể nói cho tôi biết lai lịch của con mụ ấy không?

_ Thưa cụ, cụ làm ơn nói khe khẽ một tý. Tai mách mạch rừng. Nếu mà lọt ra bên ngoài thì chẳng những cái quán này sẽ bị cháy rụi ngay mà tính mệnh tôi cũng khó lòng được an toàn nữa.

Nhưng rồi, lão chủ quán được có dịp thố lộ, ông ta nói ra tất cả những gì mình biết được cho Quốc Trung nghe. Nhờ vậy Quốc Trung được biết rõ ràng qua lời lẽ của người chủ quán này.

Nàng vốn là tiểu thư nhà họ Lý. Cha nàng là một ông tướng đặc trách ngành đặc vụ. Lợi dụng chức vụ ông tướng họ Lý có đường dây buôn bán ma túy chẳng những trong nước mà còn luôn cả với quốc tế. Những ai chống đối ông đều bị giam cầm hoặc bị thủ tiêu. Thân nhân của các nạn nhân dù biết được nhưng không thể nào mong đưa ra tố giác, nếu co cượng liều lĩnh mạng sống khó lòng toàn vẹn.

Quốc Trung chận lại hỏi:

_ Thế Mã Giám đốc làm sao mà được làm rể của ông tướng đầy quyền hạn này?

_ Điều này thì làm sao chúng tôi biết được?Tuy nhiên có nghe chẳng biết hư thực thế nào, lúc ở ngoại quoấc hai người có quen biết nhau... yêu thương nhau, đến khi về nước được Lý tiểu thư mang theo về nhà giới thiệu cùng cha...

_ Rồi ăn ở luôn cùng nhau không cần cưới hỏi sao?

_ Có chứ. Chỉ một tháng sau thì một đám cưới thật linh đình tại ngay thành phố Thượng Hải này. Hàng ngàn quan khách được mời đến dự... tiệc tùng, đến cả ba ngày liền như vậy.

Nói đến đây bỗng phía sau quày tính tiền có tiếng vọng lại:

_ Bộ ông có muốn bị cắt lưỡi không mà dám bạ đâu nói đó như vậy?

Người chủ quán bị vợ cảnh tỉnh, ông ta đưa tay lên chận lấy ngực:

_ Ông cụ làm ơn giữ kín miệng mồm hộ, bèn không thì chẳng những ông cụ mà luôn cả tôi cũng bị liên lụy nữa...

Quốc Trung nghe tự sự như vậy lòng dạ bồn chồn như lửa đốt. Ông vội tính tiền rồi rời ngay khỏi quán. Trở về đến cổng biệt thự Quốc Trung được lão Trình mời vào.

_ Thưa cụ ông cứ ngòi ở nhà ngang này xơi nước. Thường thì có khi dậy sớm, đó là những hôm không có tiểu thư ở nhà...

_ Còn có tiểu thư?

_ Thì dậy giờ giấc không chừng. Có khách thì dậy sớm, không có khách thì mãi đến gần chiều tối.

_ Chẳng lẽ không ăn uống gì sao?

_ Dạ, ăn ngay trong phòng. Nhà hàng mang đến ngoài nhà trước, có chị hầu phòng mang vào...

Quốc Trung tỏ vẻ bất bình, nói như giận dữ:

- Chả lẽ ăn uống ngay trên giường ngủ sao?

_ Không ạ! Phòng ngủ rộng lắm, có cả phòng nhỏ dùng để ăn uống nữa ạ!

Quốc Trung cười mũi rồi "hừ" lên thành tiếng.

Thì giờ thấm thoát như thoi đưa, mới đó mà bóng đêm đã bao phủ tư bề. Quốc Trung nóng ruột hết đứng lại ngồi, đầu óc suy nghĩ tìm cách đối phó với người đàn bà đầy quyền lực trong tay này. Bỗng nhiên có tiếng gọi the thé từ nhà trên vọng xuống, Quốc Trung đoán biết đó chẳng ai ngoài là nàng tiểu thư họ Lý:

_ Lão Trình! Lão Trình đâu rồi?! Hả?

_ Dạ, bẩm tiểu thư... có con!

_ Lão làm gì ngoài đó?

_ Dạ, thưa con đang tiếp một ông cụ...

_ Cụ nào? Hả?

_ Dạ, ông cụ ấy bảo là... là...

_ Là gì?

_ Dạ, là... quen với Mã giám đốc ạ!

_ Hừ, quen với Mã giám đốc cũng như quen với tôi, sao lão không thông báo ngay với tôi? Lúc này lão tự tung tự tác lắm rồi...

Lão Trình quay nhìn Quốc Trung, mặt mày lão xanh như tàu lá. Lão biết Quốc Trung là thân sinh của Mã giám đốc, nhưng tuy không có lời dặn dò của Sùng Thật lão cũng biết là không nên cho nàng tiểu thư biết, e gặp rắc rối... chẳng những cho ông cụ già quê mùa này (theo lão nhận xét) và cho Mã giám đốc, người chồng không lấy chút thực quyền nào mà còn luôn cho cả thân phận già nua nghèo hèn của lão nữa.

Lão chép miệng nói với Quốc Trung:

_ Nếu cụ để ngày mai hãy đến thì chẳng có chuyện gì xảy ra cả.

_ Chứ hôm nay thì sao?

_ Có tiểu thư... rắc rối lắm.

_ Tôi thăm con trai tôi. Ai dám cấm cản?

Lão Trình vội lấy tay bụm ngay miệng Quốc Trung lại:

_ Chết. Không được... tiểu thư nghe được thì... ắt tính mạng không còn...

Giây lâu sau người đàn bà vận đồ ngủ mở tung cửa nhà trên bước thẳng về nơi Quốc Trung đang ngồi. Lão Trình vội vòng tay cúi đầu đứng nép sang một bên khúm núm:

_ Lạy... tiểu thư ạ!

Rồi quay sang Quốc Trung:

_ Tiểu thư đến... Cụ đứng dậy chào đi...

Quốc Trung vẫn ngồi nguyên một chỗ, trừng trừng mắt nhìn thẳng nàng tiểu thư họ Lý đang khoanh tay đứng trước mặt.

_ Bà là...

_ Lý tiểu thư... Tôi là tiểu thư nhà họ Lý. Ông già muốn gặp ai?

_ Tôi muốn được gặp con trai tôi.

_ Mã giám đốc? Mã giám đốc há lẽ có người cha thế này à?

Trước giọng nói đầy vẻ xấc xược và vô lễ của người đàn bà này, Quốc Trung không còn dằn được sự giận dữ nữa:

_ Giám đốc của thiên hạ, nhưng nó là con trai của tôi.

Nàng tiểu thư họ Lý "hừ" lên một tiếng lớn rồi hất hàm đáp lại:

_ Tôi biết hết! Biết ông đến đây mấy lần nữa kìa. Ông mang tình máu mủ ra quyến dụ chồng tôi về theo với một gái đĩ nhà quê mà ông mang theo lên dâng cho nó.Có đúng thế không?

Rồi nàng cười nhạt hất hàm:

_ Ông già! Ông có giỏi, đủ tài sức đủ quyền hạn thì cứ lôi con trai của ông về chốn quanh năm bùn lầy nước đọng mà dắt trâu đi cày. Tôi không cấm cản. Thử xem!

Nói xong người đàn bà đanh đá này quay lại phía lão Trình:

_ Lão xem có còn cơm nguội đêm qua với ít cá rau nào lão ăn thừa mang ra cho lão. Tối đến thu xếp cho ông ta chỗ ngủ tại ngay nhà bếp ..Nhớ gọi lão dậy sớm mà về, đừng để khách khứa trông thấy bộ mặt quê mùa này làm giảm uy danh của nhà họ Lý nghe không? Bắt đầu ngày mai lão không quyền mở cổng cho lão này vào nữa. Liệu hồn.

Dứt lời nàng tiểu thư họ Lý còn ném cái nhìn khinh rẻ vào mặt Quốc Trung đoạn nguây nguẩy trở về lại phòng ngủ.

(còn nữa)

 

Copyright (c) DaiChung News Media 2002