|
|
|
Đại Chúng số 110 - ngày 16 tháng 11 năm 2002 |
|
TRANG THƠ ĐC 110
Chúc mừng Quí Hữu PHẠM XUÂN LÔI :
Xà Vương tuổi đã tám-lăm rồi Un đúc rừng thơ và ng cánh hạcÂu ca bể nhạc rực kim khôi Non cao nước rộng đi không mỏi Lối thẳng đường xa bước chẳng thôi Ôm trọn thương yêu cùng ngưỡng mộ In vào sự nghiệp đã lên ngôi
Đố em đoán tuổi trăng ngà ,Ngoài hiên bóng vẫn thướt tha lưng trời Còn em bỏng cháy mộng đời, Đã nghe son phấn rã rời nét hoa !khóc cho lệ vỡ ngọc nhoà, cho trôi mật đắng điê u ngoa tình hờ.Tội chi đày đoạ giấc mơ ? Hồn em đẹp tựa bà i thơ nắng hồng.Hãy quên thề hẹn bên sông Giã từ góc phố quán đông xóm nghèo. Cõi nhân gian lắm eo sèo, Nhỏ to, bóng nguyệt đã theo gió ngàn.Phù sinh thôi kệ thế gian ! Em ơi tấu nốt cung đà n còn say.Hơn gì nhau kiếp lưu đày, Chén vàng thì cũng mượn vay xứ người !
Thuở mười sáu em là thiên thần nhỏ, Thường ngang nhà chùm tóc bím đong đưa. Chiếm hồn ta bằng những buổi hẹn hò, Chiều tan học ta chờ em sau cửa, Đợi em về hoạ vầng tóc mây bay. Mưa hoàng hôn hoa bong bóng nổi đầy Đường trơn ướt chắc v ai gầy mưa thấm !Ta muốn vẽ cảnh chiều buông thật chậm, Lúc em về sợ lấm gót sen thơm ! Nên pha loãng màu lửa tim trên lối. Tình chín mọng cho xuân đời thoáng vội, Ta vụng về thiếu nét đậm viền môi Ánh tà dương ươm màu mắt em buồn, Ta vẫn sợ Khoảng trời xanh bão cuốn ! Rồi một sáng đèn kết hoa giăng ngõ Phố bừng vui, biết em vẫn hững hờ. Tình chắp cánh ta hoá thành chim mộng Bay tìm em...tìm khắp cõi trần hồng. Nhưng chẳng thấy chỉ còn trên giá vẽ, Lẫn sắc màu hư ảo dưới hàng me ! Biển mênh mông sóng vỗ những âm thừa, Mưa từng giọt bẽ bàng bên khung cửa. Em biền biệt màu mắt xưa ta nhớ, Tàn chiến chinh mắt ta phủ sương mờá! Màu năm cũ thoáng về trong ngấn lệ, Một cõi buồn gậm nhấm thuở đam mê ! nh
Nhắn phường Vong-bản
Thơ-ca: Nguyên-Thái Nguyễn Văn-Thắng (Phụ nghĩa bài Lời Sông Tiếng Núi)
Rèn nhân-cách rồi cất lời Nhân-bản "Nợ non sông" chi nữa! Kẻ "chết rồi!" Nhắn ai kia, chớ miệng lưỡi "tài-bồi!" Mà chỉ tổ góp phần lưu-xú Đừng múa-may mới biết điều túc-cụ Càng vẫy-vùng, càng chóng đến chìm thôi! Để cháu con không ngượng mỗi khi cười Hãy ngừng đó! Bởi vì mình "đã chết!" Chẳng phải ma! Mà chính là ác-quỷ Phá-hoại luân-thường, Cộng-sản khác gì đâu! Hãy im đi và lẩn trốn cho mau! Bởi sắp tới một trời Viêm dậy nắng * * * Bởi sắp tới một trời Viêm dậy nắng Bao nhân-chứng chỉ mới vừa đằng-hắng Mang kính-chiếu-yêu, tiếp lửa-mặt-trời Đang quét tì m bằng tia-sáng-kim-cươngSẽ đốt sạch những vải-thưa che mắt Thánh Giá-áo, túi-cơm đến thời hưu-quạnh Còn lại Con-Người trinh chính khải-hoàn ca Biết nuôi-tâm rèn nhân-tính thiết-tha Đại-Nam-Hải, ấy đà i tư-lệnh mớiNhân-chủ vinh-quang, Quốc-Dân trông đợi Hẹn nhau về Văn-hóa Hò a-Bình xưaÔi, Việt-Nam ơi! Thương mấy cho vừa!
Hoa-Thịnh-Đốn Tháng Chạp năm 4870 tuổi Việt, 1992 |
|
Copyright (c) DaiChung News Media 2002
|