Đại Chúng số 111 - ngày 1 tháng 12 năm 2002

VẾT LĂN MÒN

Đỗ Bình

Thế kỷ vừa qua, nhân loại đã trải qua hai cuộc đại thế chiến mà hậu thế còn di hại mãi đến nay! Nhưng khủng khiếp, và độc ác hơn vẫn là thứ chủ nghĩa: Phát –xít và cộng sản, cả hai đều độc tài, quyền lực nằm trong tay một số nhà lãnh đạo. Điểm giống nhau của hai chủ nghĩa đó là đều mang tính bạo lực nên rất dã man. Những biện pháp được thi hành nhằm cũng cố quyền lực của chế độ bằng cách trấn áp, khủng bố, thủ tiêu, tù đày... v.v... khiến tội ác của hai thứ chủ nghĩa đó ngút tận trời mà hậu quả kể ra phải mất hàng thế kỷ!

Chủ thuyết CS và tư bản đã xâm nhập vào Việt Nam gây nên một cuộc chiến "Ý Thức Hệ" làm hao tổn biết bao xương máu của dân tộc.

30-4-75 cuộc chiến bằng vũ trang đã chấm dứt, nhưng sự tranh chấp ý thức hệ lại càng trở nên gay gắt. Thuở đó, thế giới lầm tưởng có thể phủi tay hết trách nhiệm về sự thành bại của hai phe "Quốc Gia và Cộng Sản" nên nhảy ra ngoài trút một cái thở nhẹ nhỏm, mừng cho nền "hoà bình" của Việt Nam được tái tạo, vì "cái ngòi nổ" của ý thức hệ đã từng đe doạ một thế chiến thứ ba được tháo gỡ. Việt Nam hoà bình, các thế lực cường quốc: Mỹ, Nga, Trung Cộng tạm dừng chân sau bao năm mượn dân tộc nhỏ bé nầy làm "thí điểm” để đọ sức về vũ khí qua chiêu bài ý thức hệ mà mục đích tối hậu cũng chỉ để buôn bán vũ khí và duy trì thế lực của các nước mạnh trên thế giới!

Ngừng tiếng súng, có kẻ khóc người cười. Để mừng chiến công “hiển hách” và cũng để tô thắm tình dân tộc, nghĩa đồng bào, người CS chào đón nhân dân MN bằng cách mở hàng trăm ngàn trại tù qua chiêu bài "đi cải tạo” để nhốt hơn một triệu người toàn là những tinh hoa của miền Nam trong đó gồm có sĩ quan và công chức thuộc chế độ cũ! Đó là chưa kể họ đã vơ vét tài sản và đuổi hàng triệu người đi kinh tế mới, một thứ lao động khổ sai nơi rừng thiêng, nước độc, thứ trại tù trá hình!

Người dân MN vì quá sợ hải những điều họ đã trông thấy do CS gây ra quá khứ trên mảnh đất quê hương này, như vụ thảm sát Tết Mậu Thân năm 1968 ở Huế, khiến hàng ngàn người dân vô tội bị đập đầu và chôn sống! Xa hơn chút nữa, tội ác CS đã gây ra khi chủ nghĩa CS mới nhen nhúm tượng hình ở miền Bắc. Hàng ngàn địa chủ đã bị hạ sát qua "phong trào Xô Viết Nghệ Tỉnh năm 1931”. Tiếp đến là "phong trào Chỉnh Huấn 1951-1956” đã nói lên tính dã man và sự vô ơn bạc nghĩa của CS. Đảng CS đã vắt chanh bỏ vỏ ngay những người cùng hàng ngũ sau khi đã lợi dụng lòng yêu nước của họ qua chiêu bài chống thực dân. Điển hình là vụ án "Nhân Dân Giai Phẩm" có biết bao trí thức văn nghệ sĩ đã có thời phục vụ dưới quyền lực Đảng. Họ đã bị quy tội phản động để dễ thanh trừng, loại được những đối tượng không ăn cánh hoặc để bịt miệng những trí thức văn nghệ sĩ đã phản tỉnh vì đã nhìn ra bộ mặt thật bỉ ổi của CS! Cùng thời gian ấy, Phong Trào "cải cách ruộng đất” phát động từ năm 1953-1956 đã khiến cho "hơn 50 ngàn vụ hành quyết ở nông thôn và hơn 100 ngàn người bị tù đày. Và sau nầy, vào thập niên 60 cũng xảy ra vụ án "Chủ Nghĩa Xét Lại" một vụ án tương tự như vụ "Phong Trào Chấn Chỉnh" nhằm loại bỏ những người theo Liên Xô, vì đảng lúc đó đang cung cúc nghe lệnh của Bắc Kinh.

Vì những bài học qúa hải hùng đã xảy ra trên quê hương giúp cho người dân miền Nam sáng mắt hơn khi lấy quyết định chối bỏ ngay thiên đường ớn lạnh chủ nghĩa mà người anh em miền Bắc đã tận tình "chia xẻ"! Họ bỏ của chạy lấy người cố tìm đường tẩu thoát, vượt biên bằng đường bộ hay đường biển, cho dù phải trả một giá rất đắt trên con đường bôn tẩu. Hơn nữa triệu người đã bỏ mình trong lòng đại dương, và bao người đã gục ngã làm mồi cho muôn thú, cho bọn mặt người dạ thú...Cuộc ra đi tìm tự do của người Việt Nam không những là một thảm cảnh của dân tộc mà còn là thảm cảnh bi đát nhất trong lịch sử “chạy trốn” của nhân loại! Người may mắn đến được xứ người những bước đầu rất bỡ ngỡ, sống lạc lõng cô đơn; còn người ở lại lớp bị tù đày, lớp bị đuổi đi “vùng kinh tế mới", họ là những người giàu có thuộc chế độ cũ, bị CS cướp đoạt hết tài sản rồi trấn áp lên vùng lưu đày trá hình, ở đó thiếu tất cả những phương tiện tối thiểu cho con người. Do đó, họ chịu không nổi sơn lam chướng khí nên đã quay lại thành phố, sống vất vưởng nơi vỉa hè, đầu đường xó chợ, hay dựng vội những túp lều bằng bao cát trong các nghĩa trang. Họ đớn đau, ngậm ngùi vì có nhà mà không được ở. Họ như những kẻ mất hồn, như những người chết trong lúc còn "đang thở" bên những người đã an giấc nghìn thu dưới lòng mộ của nghĩa trang! Riêng chỉ có kẻ cướp là hân hoan, biểu lộ quá thái độ tự mãn về thành quả vừa chiếm, tạo ra một bi trường kịch có một không hai trong lịch sử dân tộc! Mới đây 30-12-1999, Đảng CS đã lộ thêm bộ mặt bán nước của chúng qua vụ cắt một phần lãnh thổ của hai tỉnh Lạng Sơn, Cao Bằng là 789 km2 và một phần biển dâng nhượng cho Trung Cộng để mong tìm chỗ dựa.

CỘNG SẢN LỪA DÂN TỘC VÀ LÀM NGU DÂN

Nhân dân VN cũng như thế giới tưởng rằng VN đã "hoà bình", chiếc cầu Bến Hải được thông thương, Nam Bắc một nhà, nguyện vọng của toàn dân được tượng hình sau bao năm mong ước. Nhưng sự thật có phải như thế không? Giấc mơ đã biến thành ác mộng vì đã thiếu vắng nền tự do, dân chủ. Điều cơ bản tối cần thiết của đời sống nhân loại trong thế kỷ văn minh nầy. Những giọt nước mắt vui mừng của mẹ già gặp lại đứa con sau bao năm xa cách, và những người anh em nhìn lại nhau ngấn nước mắt chưa khô; thì các vết thương trên da thịt quê hương rỉ máu! Người dân đã thấy gì sau ngày hoà bình? Nhãn hiệu "Không có gì quý hơn độc lập tự do" sao lại dán trước cổng tù? Có phải ý nghĩa ấy hàm chứa sự mĩa mai đối với kẻ thua cuộc đang bị nhốt, hay đe doạ nhân dân “Tự Do" chỉ là "Nhà Tù"?! Cái khẩu hiệu của Đảng "Chí Công, Vô Tư, Cần Kiệm, Liêm Chính" đã chứng minh lòng dạ của Đảng qua cách đuổi dân đi kinh tế mới rồi chiếm nhà. Thế mà đảng lại dám ca ngợi "tình người", réo gọi lương tâm dân tộc bằng những lời đạo đức giả oang oang khắp nơi, nhưng đảng lại ngấm ngầm kích động vết thương lòng, gây chia rẽ hận thù dân tộc khi ép dân đi xem những tàn tích chiến tranh:sản phẩm của "tội ác Mỹ Nguỵ" được trưng bày khắp nơi. Đảng có thực lòng vì dân không?

Sau khi bức tường Bá Linh sụp đổ, toàn khối Liên Xô tan rã, chủ nghĩa CS cáo chung, thì đảng CSVN lại càng run sợ và cảm thấy cô đơn, nên đã vội vã mở cửa, kêu gọi thế giới đầu tư, và nhất là đảng mở rộng tấm lòng "từ bi" réo gọi tình dân tộc để mồi chài những Việt Kiều mà đảng gọi bằng ngôn ngữ thân thương "những khúc ruột ngàn dặm" mà trước nay đảng đã không tiếc lời thoá mạ, hãy trở về xây dựng đất nước và cứu nguy đảng! Do sự quản lý kém, đảng đã biến VN thành một trong những nước nghèo đói và tham nhũng nhất thế giới! Nhưng vì nhu cầu an ninh chung của khối Đông Nam Á, VN hội nhập vào khối cựu thù ASEAL, điều đó cũng mở mặt mở mày cho đảng lắm! Với cái chân khấp khểnh kiểu Xã Hội Chủ Nghĩa để bước vào kinh tế thị trường, đảng cố lết theo đà tiến hoá của thế giới toàn cầu. Nhưng tiếc thay, nền kinh tế tư bản không bao giờ đồng hành với chủ nghĩa xã hội! Có người ví "chủ nghĩa xã hội" là đường ray, đảng là con tàu lửa và nhân dân là hành khách. Đường ray lao vào hướng hố thẳm, thế là đảng giết hết nhân dân! “Để duy trì quyền lực đảng đã bất chấp thi hành chính sách ngu dân để dễ cai trị nên đã biến đất nước thành khu vực ăn chơi, khiến tệ nạn xã hội ngày càng trầm trọng! Sự truỵ lạc tha hoá ngày nay gấp ngàn lần thời thuộc địa và chế độ cũ. Nạn mãi dâm xảy ra khắp nơi, xưa, vì hoàn cảnh gia đình khốn khó quẩn quách, nay vì nền giáo dục băng hoại, những trẻ em dưới vị thành niên hành nghề mãi dâm đa số chỉ vì thích đua đòi với chúng bạn trong cái không khí thị trường tràn ngập hàng ngoại quốc lậu, nên các em đã sẳn sàng bán thân kiếm tiền hầu bắt kịp mode thời đại, thoả mãn cơn say vật chất thời kinh tế thị trường! Đảng tích cực khuyến khích mở những sòng cờ bạc công khai, để người dân lao đầu vào đen đỏ quên đi sự vất vả trong cuộc sống hàng ngày như: Lô tô, xổ số, cá ngựa, số đề, bóng đá cá độ...Để kiểm soát tư tưởng và kiềm hãm sự bất mãn dẫn đến xung đột, nguyên uỷ của sự đấu tranh? Những quán nhậu, nhà hàng, bia ôm, quán kara oké, vũ trường mọc ra như nấm để thanh niên vui chơi say đắm trong men rượu, hưởng thụ những lạc thú mà quên mất vận mệnh của dân tộc đang rơi xuống đáy thẳm! Tệ hại hơn nữa những dịch vụ buôn bán ma tuý, nạn hút sách khắp nơi, thậm chí được bán ngay cả trước cổng trường học film ảnh, băng vidéo được nhập vào và trình chiếu toàn là những film tình sướt mướt uỷ mị. Đảng khai thác tính uỷ mị để người dân mất tính đề kháng, quên đi tình trạng tự do, dân chủ của đất nước! Trong khi đó, đảng cho phép những tay chân đắc lực của đảng được quyền bóc lột tham nhũng và đảng còn cấp thêm nhà, đất cho một số đảng viên trung kiên, rồi tăng giá nhà đất. Những đảng viên nầy bỗng dưng trở nên giàu có. Từ đó, tạo thành vây cánh, và chính số đảng viên nầy là bộ máy đàn áp, sẳn sàng dùng họng súng để bảo vệ chế độ.

Người ta tự hỏi: “Sau nhiều năm chiến tranh anh em tương tàn, người dân VN có cần thiết một sự hoà hợp hoà giải dân tộc không?"

HOÀ HỢP LÀ CÁI SẲN CÓ CỦA DÂN TỘC

Gom hết những giọt nước mắt, và kết lại những đau thương thành chuỗi của một nền "hoà bình khốn khổ", thì nhận ra ngay "tiếng nghẹn" của dân tộc! Biến cố 20-07-1954 đã chia đôi đất nước bằng một làn ranh "ý thức hệ" làm hai nữa đối chọi nhau. Những tư tưởng xoay quanh ý thức hệ nầy chỉ là "vay mượn"! Được chính quyền hai phía áp dụng “triệt để”, nhưng đối với người dân hai miền lại rất thờ ơ, họ chỉ đau lòng vì sự chia cắt đất nước. Biến cố 30 tháng 4 năm 1975 dòng sông Bến Hải được nối liền, mẹ con, vợ chồng, anh em gặp lại nhau trong tình nghĩa “ruột thịt” sau nhiều năm bị phân chia trong ranh giới “thù nghịch". Chẳng có một tư tưởng, chủ thuyết nào định cắt chia tình người mà tồn tại. Như thế tình dân tộc có cần hoà hợp không? Sự hoà hợp chỉ là "thừa’ trong cái "sẳn có" của tình dân tộc. Vậy cụm từ hoà hợp nếu cần phải thực hiện có lẽ đảng cần hơn. Nhưng đảng hoà hợp với ai, đối tượng nào?

HOÀ HỢP VỚI NHÂN DÂN

Nhắc đến đảng nhân dân chỉ biết “rùng mình và làm thinh" chứ không dám hé môi ta thán nói xấu đảng vì sợ hải guồng máy bạo lực của đảng trả thù. Bước chân của người CS tiến đến đâu chỉ có loài kỳ nhông biết đổi màu là tồn tại! Kinh nghiệm cho họ thấy cứ nín thở qua sông hay gượng ép gật đầu trước mọi việc, cứ “nhất trí” thế là được yên thân. Sống trong chế độ CS biết “hèn mới sống và biết câm mới tránh khỏi bị tù đày!" nên người dân lạ gì cái bộ mặt gớm ghiếc của đảng. Họ làm ngơ trước những bất công đang đè lên cổ họ, chỉ vì sau bao lần cố vùng vẫy nhưng dễ gì họ thoát chiếc thòng lọng gian ác gian ác "chuyên chính" của đảng, nên đành cắn răng nhẫn nhục làm một thứ "công cụ hờ" cho đảng! Họ vẫn hy vọng với sức ép kinh tế của những nước tư bản hiện nay, nền kinh tế thị trường nửa vời của VN sẽ phải mở cửa dân chủ, điều đó sẽ giúp người dân có cơ hội vùng lên lật đổ bạo quyền để đòi lại quyền tự do, dân chủ mà đảng đã tước đoạt. Do đó, giữa nhân dân và đảng luôn có sự chống đối ngầm và ắt sẽ có ngày sự xung đột bùng vỡ.

Nhân dân là nạn nhân, còn đảng là thủ phạm, thì giữa nạn nhân và thủ phạm có bao giờ hoà hợp? Vả lại đảng chỉ xem nhân dân là công cụ thì sự hoà hợp nếu xảy ra sẽ tước đoạt đi quyền lực cần phải có của đảng để tồn tại.

HOÀ HỢP VỚI NHỮNG NHÂN VẬT CŨ

Nếu nhà cầm quyền Hà Nội định tung chiêu thức hoà hợp hoà giải để dụ những “nhân vật cũ” của VNCH, trong đó có một số ít nhà lãnh đạo mà "tài đức vẫn còn là ẩn số", chắc đảng có dụng ý dùng số ít "nhân vật cũ" làm nấc thang cho đảng bước để tranh thủ “tiếng thơm tự do dân chủ” để bịp thế giới? Hiểm độc thật! Nếu đảng định ban ân cho số ít “nhân vật cũ” về ngồi chung với đảng để thống trị nhân dân, thiết nghĩ đảng cũng nên dắt họ ghé vào nghĩ trang quân đội và bảo "những nhân vật lớn" ấy hãy nhìn thật kỹ những nấm mồ hoang, nhưng tấm bia đổ nát của những chiến sĩ anh hùng VNCH, những người dám chết cho lý tưởng tự do. Và hãy cầu hồn những người đang an nghĩ dưới lòng mộ để hỏi người “đại diện” của họ là ai? Có phải là những người đã từng có quyền cao tước rộng, ăn sung mặc sướng trong lúc quê hương đang mù mịt khói lửa chiến tranh, nhưng đến lúc đất nước lâm nguy lại bỏ rơi họ trong chiến đấu. Nay lại định bắt tay với kẻ thù CS chà đạp lên xương máu họ thêm nữa sao?

Ngày trước hiệp định Paris đảng ký chưa ráo mực đã bị đảng tráo trở xé toạc trong lúc “hai nửa quyền lực Nam Bắc còn đồng sức”. Nay đảng đã giành hết và bức tử chính quyền VNCH khi cưỡng chiếm MN, thì tìm đâu ra nửa còn lại mà định hoà hợp? Giữa cái mất và cái còn không thể hoà hợp!

HOÀ HỢP VỚI BỌN THỜI CƠ

Có lẽ đây là thành phần mà đảng chú ý nhất trong chiêu thức tung hoả mù cho nhu cầu dân chủ hiện nay. Đảng cần người đối kháng cuội thuộc thành phần chế độ cũ để đánh bóng tính dân chủ, nhưng đảng nào cò chịu chấp nhận sự đa nguyên. Những người hợp tác phải đứng dưới cờ đảng, nghĩa là do đảng quản lý đặt để, một thứ công cụ “kiểu mới”! Nhưng bọn con buôn và bọn hoạt đầu chính trị vốn chỉ biết quyền lợi cá nhân trên quyền lợi dân tộc; thì ý nghĩa "sự tự do dân chủ" chỉ còn là sự lừa dối để trao đổi mua bán tìm lợi nhuận! Đất nước và quê hương làm gì có trong những con người ấy! Do đó đảng khỏi cần mất công, chỉ cần ban chút bánh vụn họ cũng xúm xít chạy theo!

HOÀ HỢP VỚI CÁC PHE ĐỐI KHÁNG

Hiến pháp CHXHCNVN quy định duy nhất chỉ có đảng CSVN là được quyền lãnh đạo nhân dân, những đảng phái khác đều không được phép hoạt động nếu không muốn bị quy tội phản động chống lại nhà nước. Những nhà trí thức, văn nghệ sĩ và tôn giáo trong nước mới chỉ lên tiếng, muốn nói tiếng nói của lương tâm đã bị bịt mồm và bắt cầm tù ngay, thì làm gì có sự hoà hợp với người khác chứng kiến?! Đối với các đảng phái chân chính sẽ không bao giờ chịu hoà hợp với CS. Nói chuyện hoà hợp với CS là tự bắt cái bóng mình trả lời!

Điều hợp lý nhất là đảng phải “tự giải thể”, lột xác CS vứt bỏ để trở về với cội nguồn và cộng đồng dân tộc? Vấn đề được đặt ta là đảng có chịu giải thể không? Người ta rất e ngại về sự cứng đầu và bảo thủ của đám lãnh đạo già nua CS, họ cố dùng chút hơi tàn để bám lấy quyền lực. Nhưng có điều chắc chắn là con cháu của số lãnh tụ đó đã được đào tạo, nuôi dưỡng bởi "những bàn tay tư bản". Rồi đây lớp thế hệ trẻ đó mai này về nước, chúng sẽ mang theo những kiến thức văn minh, khoa học, nhân bản tiến bộ của xứ người, chẳng biết lớp trẻ ấy sẽ vứt chủ thuyết CS trong xó nào? riêng lớp lãnh tụ già nua CS rồi cũng phải ra đi, và mớ hành trang của họ về bên kia thế giới chắc sẽ có thêm chiếc bánh "hamburger" được gói bằng mảnh "Mác-Lê" nhàu nát... Tiễn đưa họ là tiếng hờn dân tộc!

 

Copyright (c) DaiChung News Media 2002