Đại Chúng số 114 - ngày 15 tháng 1 năm 2003

Thư tòa soạn

Thế giới & bình luận

Nghien Cuu Nghe Thuat VietNam

1001 chuyện nhớ quên

Đọc báo dùm các bạn

Bác sĩ Alexandre YERSIN

10 chinh tri gia quoc te nam 2002

10 su kien noi bat tai Viet nam nam 2002

Nha Tho Bang Van - Phong Du Nguyen Ba Hau

Ong Thay Xu - Vi Anh - Nguyen Tan Phuoc

Song Con Dang Cao - Binh Huyen

Tin nhõ cần biết

Ta ao tim - binh huyen

Khoa học & Y khoa

Chuyện huyền bí

Vai Net Ngon Ngu Dien Anh

Vũ trụ & Con người

Vài nét Lịch sử Cải Lương và Âm Nhạc Việt Nam

Mưa bên này, nắng bên kia

Nấu ăn ngon cho chàng

Trang thơ

tống cựu nghinh tân

..

THƠ SỐ TIỀN

Minh Châu

(Bài xướng)

Trót đã sinh ra thế hệ này

Bể dâu luân lạc đến trời tây

Cuộc đời gian khổ đà từng trải

Xã hội nhiễu nhương cũng rõ hay

Ân nghĩa nhẹ xem như gió thoảng

Lửa hương dễ rã tựa làn mây

Gẫm suy chỉ có tiền quan trọng

Đạo hạnh quên đành ngẫm chán ngây.

Minh Châu

 

TÌNH

Vân Uyên

(Bài hoạvần)

Hình bóng lần phai khỏi cõi này

Đố ai tìm lại khắp đông tây

Trăm năm nhẹ mộng đời đâu biết

Ngày tháng luỵ tình sống mới hay

Ngắm cảnh tỉnh mê non hỏi nước

Gửi hồn thương nhớ gió tìm mây

Ngàn mai vắng lặng mù xa thẳm

Mơ thủa rộ hoa...hương ngất ngây.

Vân Uyên

TÂM SỰ

Dăm câu nắn nót, lời thành

Gói lòng trân trọng, riêng dành cho Thơ

Biếm thi: chữ không thắt nơ

Ai người-trong-cuộc, có ngờ rằng... xui

Hài thi: đem nụ cười vui

Bi thi: lệ nhỏ, sụt sùi niềm riêng

Riêng người viết, chung muộn phiền

Thì chia vơi bớt đảo điên của đời

Chung tâm sự, riêng lòng khơi

Viết là một cách để phơi nỗi niềm

Hong khô lệ Người Lặng Im.

Xoa cho dịu bớt bao tim não nề

Viết gì cũng chỉ TÌM VỀ

Bảo tồn văn hóa, giữ lề giấy thơm

Viết chi cũng nhớ bó rơm

Cho em đầy những chén cơm vui mừng

Bao năm no ấm đã từng

Nhớ ơn đất Mẹ: gieo vần, giữ hương!

Ý Nga

17.12.2002

THƠ HOÀNG TRÙNG DƯƠNG

 

KIẾP LƯU VONG

Hương xuân thoang thoảng bay về

Giữa trời đông lạnh tái tê cõi lòng

Mười năm sống kiếp lưu vong

Trãi bao cay đắng long đong cuối đời

Xuân về hồn thấy chơi vơi

Rừng trơ trụi lá tuyết rơi lạnh lùng

Cảnh buồn khêu gợi nhớ nhung

Vời trông cố quốc ngàn trùng cách xa

Người đi cạn chén quan hà

Giọt buồn đọng lại nhạt nhoà lệ dâng

Lưu vong đã mấy mùa xuân

Nhìn hoa tuyết rụng lâng lâng gợn sầu!

(Trích trong thi tập "Kiếp Lưu Vong")

Hoàng Trùng Dương

 

XUÂN NHỚ BẠN

Tặng bằng hữu ở Việt Nam

Ngày xuân bên ly rượu

Đơn độc ngồi nhâm nhi

Ngoài trời hoa tuyết rụng

Không bằng hữu cạn ly

Rượu ngon không có bạn

Tết đến nhớ quê nhà

Nhìn tuyết rơi lảng đảng

Nhớ những mùa xuân qua

Buồn trông về cố quốc

Bạn kẻ mất người còn

Ta lênh đênh xứ lạ

Năm tháng buồn héo hon

Cuộc đời như giấc mộng

Trăm năm có nghia gì

Lợi danh như phù phiếm

Sum họp rồi chia tay

Đón xuân không bằng hữu

Ly rượu đắng đầu môi

Một mình ta độc ẩm

Các bạn cũ đâu rồi?

(Trich Kiếp Lưu Vong)

Hoàng Trùng Dương

 

MÙA XUÂN CỘI MAI GIÀ

Mùa xuân cội mai già

Biên ải nhìn xót xa

Quê cha giờ đã mất

Hờn tủi sắc hoàng hoa

Vàng úa cả đời hoa

Nghẹn ngào mùa chia ly

Việt điểu Nam sào chi

Cành cây nào khô héo

Đổi dời phía bên kia

Cuộc đời phía bên kia

Hướng dương dấu chân qùy

Cuối trời,chiều tắt nắng

Vương núi đồi mây trắng

Mẹ xõa tóc sầu bi

Tơ liễu rũ sầu bi

Hướng dương dấu chân qùy

Trong vũng lầy oan trái

Chia đôi bờ quan tái

Hiu quạnh xác từ qui

Cát bụi xác từ qui

PHAN KHÂM

 

Tự Do và Biển Cả

Ta hiếu động nên sao thành đạo sĩ

Vụng đường tu nên mắc nghiệp cuồng si

Thấy bến mê quên nẻo sáng Từ bi

Rồi mắc cạn trên dòng sông Chân lý !

Ta thô bạo dám đâu làm nghệ sĩ

Mượn vần thơ tự giải thoát sầu bi

Thế thời xoay bèo bọt có là chi ?

Đành nuốt lệ vào nhà tù tri kỷ !

Ta lạc lõng mấy phương trời phiền muộn

Như cành khô thiếu nước tiếc thương nguồn

Chốn phồn hoa lây lất nhớ quê hương,

Ta khắc khoải tìm Tự Do tưởng tượng !

Khi thế giới còn đua chen khốn khó

Chuyện "Thiên đường" và nước mắt "Tự do"

Chút lợi riêng vội xoá dấu hận thù,

Nghìn tiếng thét giữa đại dương chưa đủ !

Khi hạnh phúc đầy tay người trôi nổi

Tình quê hương chỉ nhỏ giọt trên môi

Đớn đau xưa theo cơn bão tan rồi

Lòng "biển cả" nhìn "Tự do" trân trối !

Đỗ Bình

Chuyện Nước

Trong quán café đen

Vài Thần men nâng chén

Bên chai rượu xoay tròn

Rồi tán chuyện nước non...

Bọt trào sôi khoé mép

Chẳng thầy nào chịu lép

Cố cãi đến nhoài hơi

Giành yêu nước khơi khơi...

Cãi nhô ra cả lợi !

Chất rượu thấm trong lời !

Bỗng một thầy to béo

Mắt híp da đã nheo

Khoe một thuở phường chèo

Chơi ván cờ lắc lẻo...

Tiếng nhạc vàng êm ru

Một người điên ngái ngủ

Mỉm cười chuyện lũ khôn

Tố bài không bỏ vốn.

Cuối góc quày Lô Tô

Người thương binh nghẻo cổ

Mân mê chiếc chân còn

Nhớ chiến tích vàng son

Mà lòng nghe rộn rã

Khẽ huýt bản hùng ca.

Ngoài trời đêm đã sâu

Tuyết ngập cả chân cầu

Cõi đời vô định hướng

Lòng đau kiếp ly hương !

ø Đỗ Bình

THƠ HOÀNG TRÙNG DƯƠNG

 

KIẾP LƯU VONG

Hương xuân thoang thoảng bay về

Giữa trời đông lạnh tái tê cõi lòng

Mười năm sống kiếp lưu vong

Trãi bao cay đắng long đong cuối đời

Xuân về hồn thấy chơi vơi

Rừng trơ trụi lá tuyết rơi lạnh lùng

Cảnh buồn khêu gợi nhớ nhung

Vời trông cố quốc ngàn trùng cách xa

Người đi cạn chén quan hà

Giọt buồn đọng lại nhạt nhoà lệ dâng

Lưu vong đã mấy mùa xuân

Nhìn hoa tuyết rụng lâng lâng gợn sầu!

(Trích trong thi tập "Kiếp Lưu Vong")

Hoàng Trùng Dương

 

Copyright (c) DaiChung News Media 2002