Đại Chúng số 122 - ngày 15 tháng 6 năm 2003

Lá Thư Tòa Soạn
Vườn Thơ
Lễ Kỷ Niệm Báo Đại Chúng
Thế Giới và Bình Luận
Cuộc Chiến Chưa Tàn
Đừng Hỏi Tại Sao
Câu Chuyện Mần Ăn Tại Việt Nam
Phong Trào Lãng Mạn và Tuổi Trẻ
Đọc "Cô Bé Bên Giàn Hoa Bí Đỏ"
Giả Thuyết Bệnh SARS
Mỗi Tuần Một Trang Y Học
Còn Mãi Yêu Em
Yếm Vải Sứ Thanh
Cô Kiều với Phạm Quỳnh
Nấu Ăn Ngon Cho Người Yêu
Đọc Báo Dùm Bạn
(tiếp theo kỳ trước)

Đọc Báo Dùm Bạn (bài 2)
Y Khoa va Y Học

CUỘC CHIẾN CHƯA TÀN

An Xuyên

 

Buổi lễ Rước Ngọn Cờ Vàng trong dịp truy điệu Quốc Hận 30 tháng Tư, do lực lượng cựu chiến binh Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa vùng Hoa Thịnh Đốn và phụ cận phối hợp với Cộng Đồng thủ đô tổ chức, đã đánh dấu 28 năm ngày đất nước rơi vào tay Cộng Sản Bắc Việt. Những tiếng súng chống trả oanh liệt vào phút giây sau cùng đen tối nhất đã im lặng và những người lính anh dũng cũng đã xếp áo chinh y, cởi bỏ súng đạn vừa tròn 28 năm, nhưng thực sự, cuộc chiến chống lại làn sóng đỏ xâm lược chưa kết thúc, cuộc chiến vẫn tiếp tục trên bình diện ý thức hệ cho đến ngày nay, bởi vì dù đời sống có ổn định, nhà cao cửa rộng sung túc đến đâu nơi đất tạm dung, không một người Việt hải ngoại nào lại muốn vĩnh viễn gởi gấm nắm xương tàn trên đất khách.

Ước vọng trở về mái nhà xưa là ước vọng chánh đáng của người Việt hải ngoại nhưng sự trở về này không phải là sự trở về của người Việt kiều nhu nhược, hoàn toàn là kẻ bàng quang không một quyền hạn nào đối với xứ sở của chính mình. Sự trở về này phải là sự trở về của người công dân thực sự nắm giữ chủ quyền đất nước. Đó là sự trở về trong vinh quang của toàn dân khi quê hương Việt Nam không còn dấu vết bạo quyền Cộng Sản và mớ lý thuyết ngoại lai vô tưởng đã đưa dân tộc đến lầm than, nghèo đói hiện tại. Sự trở về vinh quang còn lâu hay mau đều tùy thuộc vào sự nhận thức và hành động của người Việt hải ngoại đối với bọn Cộng Sản cùng lũ tay sai theo đóm ăn tàn ở hải ngoại. Dung dưỡng hoặc tiếp tay với bọn chúng dưới bất cứ hình thức nào cũng đều làm chậm bước tiến của dân tộc rong cuộc chiến ý thức hệ chống lại bọn tội đồ đang tàn phá quê hương.

Trước thành quả lá cờ vàng được chính quyền Mỹ công nhận là lá cờ chính thức của người Việt hải ngoại trên các thành phố lớn của Hoa Kỳ, và trước việc danh dự của người chiến sĩ Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa đang được khôi phục qua các tượng đài chiến sĩ được xây dựng tại Nam Cali và Úc Châu, bọn Cộng Sản Bắc Việt đã vội vàng thành lập Quỹ Hỗ Trợ Cộng Đồng Người Việt Nam Ở Nước Ngoài với ngân quỹ khoảng 500 ngàn Mỹ kim để thực hiện mưu đồ đánh phá và xâm chiếm khối cộng đồng người Việt hải ngoại bao gồm người Việt tỵ nạn Cộng Sản và thành phần công nhân Việt Nam được Hà Nội gửi ra ngoại quốc sau năm 1975.

Quỹ hỗ trợ cộng đồng của bạo quyền Cộng Sản được lũ cán bộ gian manh định nghĩa một cách cao đẹp là để giúp cộng đồng ổn định, vận động người Việt ở nước ngoài phát triển, giữ gìn văn hóa dân tộc, hướng về tổ quốc và góp phần xây dựng quê hương. Với mưu đồ xâm nhập cộng đồng hải ngoại, mục tiêu chánh của Quỹ hỗ trợ là mở những lớp dạy tiếng Việt để nhồi nhét con em hải ngoại tư tưởng yêu đất nước là yêu cả guồng máy bạo quyền một cách hồn nhiên, không phân biệt Cộng Sản hay Quốc Gia , tổ chức các hoạt động giao lưu văn hóa đưa văn công ra hải ngoại mua chuộc cảm tình và khuyến dụ người Việt hải ngoại đi về Việt Nam. Bằng chứng ca sĩ cán bộ Lam Trường trong những chuyến đi theo đoàn văn công ca hát ở hải ngoại đã không ngừng kêu gọi khán giả về thăm nhà. Bọn tay sai của Quỹ hỗ trợ đang tìm cách len lỏi trong các cơ quan truyền thông gieo rắc ảnh hưởng có lợi cho Cộng Sản Việt Nam, cổ võ người nước ngoài về đầu tư, hợp tác kinh tế, khoa học, giáo dục, đồng thời hỗ trợ các cá nhân chuyên gia và các hội đoàn, các tổ chức người Việt hải ngoại thân Cộng có đường lối phù hợp với tôn chỉ và mục đích của bạo quyền Hà Nội nhằm lôi kéo người Việt hải ngoại vào quỹ đạo của Đảng Cộng Sản.

Lũ cán bộ quen thói điêu ngoa, nhân nghĩa kiểu tú bà, cho rằng Quỹ hỗ trợ thể hiện sự quan tâm sâu xa của Đảng và nhà nước đối với đồng bào ở xa tổ quốc. Có điều bọn chúng không nhớ hay giả vờ không biết là vì ai, vì lý do gì người Việt phải xa tổ quốc, lênh đênh ăn bám xứ người nếu không phải vì bạo quyền Cộng Sản quá gian ác đã giết hại hàng triệu quân dân miền Nam trong cuộc chiến xâm lăng và đã giam hãm, đàn áp hàng trăm ngàn tù cải tạo sau khi dứt chiến tranh. Dù bọn chúng có xảo trá ve vuốt cách nào cũng không xóa bỏ được nỗi đau thương nhà tan cửa nát của quân dân miền Nam. Hình ảnh tương tàn của nghĩa trang quân đội nơi chôn cất các chiến sĩ Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa đã bỏ mình vì tổ quốc vẫn còn là bằng cớ. Bọn chúng không tha cả người chết, đã đào xới, san bằng nơi an nghỉ sau cùng của các chiến sĩ quốc gia miền Nam. Chính bọn chúng là những kẻ chủ động gây hấn và chưa xóa bỏ hận thù đối với quân dân miền Nam thì lẽ đương nhiên vấn đề quỹ hỗ trợ cũng chỉ là một hình thức đầu môi chót lưỡi, lường gạt những kẻ nhẹ dạ, tham lợi hám danh, dễ dàng bắt tay bọn chúng hầu ngấm ngầm tiêu diệt mầm mống chống đối bạo quyền Hà Nội ở hải ngoại.

Không cần phải nói, ai cũng biết Quỹ hỗ trợ chẳng qua chỉ do tiền của người Việt hải ngoại gởi về chứ không phải do bọn cán bộ ma giáo lòi hầu bao ra gọi là giúp đỡ người Việt. Đúng là gậy ông lại đập lưng ông. Hải ngoại gởi tiền về nuôi dưỡng chế độ để chế độ gom tiền đánh phá hải ngoại. Từ thời chống Pháp, bọn Cộng Sản xảo quyệt đã dùng mỹ từ yêu nước thâu tóm biết bao nhiêu nhân tài của đất nước. Sau đó, các đảng phái và người Việt quốc gia lớp bị bọn chúng lợi dụng vắt chanh bỏ vỏ, lớp bị bọn chúng ám hại, thủ tiêu. Ngày nay, cũng với trò lường gạt cũ, bọn chúng cũng dùng những mỹ từ giữ gìn văn hóa dân tộc, xây dựng quê hương để lần hồi xâm chiếm và móc túi cộng đồng hải ngoại mỗi ngày một nhiều như vết dầu loang.

Tinh thần đấu tranh trung kiên của người Việt hải ngoại đã làm kinh động bạo quyền Hà Nội nhiều phen. Những viên đá dò đường kiểu Trần Trường, triển lãm tranh ảnh tội đồ dân tộc Hồ Chí Mình, đi biểu tình không cầm cờ Việt Nam đều thất bại nhục nhã. Sự kiện lá cờ vàng được chính quyền Mỷ công nhận là lá cờ chính thức của người Việt hải ngoại đã khiến bọn chúng phải la làng để cứu vãn thể diện đang bị chôn vùi tủi hổ trước dư luận quốc tế khi không một người Việt hải ngoại nào chấp nhận lá cờ đỏ sao vàng đẫm máu của bọn chúng. Dựa vào luật lệ ngoại giao, bọn chúng kêu gào chính quyền Mỹ dập tắt những đòi hỏi hợp lý của người Việt hải ngoại trong việc công nhận lá cờ vàng là lá cờ dân tộc của người Việt Nam. Nhưng càng cuống cuồng chống đối, bọn chúng càng lộ rõ yếu điểm một cách thảm hại. Việc lá cờ đỏ sao vàng bị người Việt hải ngoại từ chối đã chứng minh với thế giới rằng Cộng Sản chiếm được đất nước Việt Nam nhưng không hề chiếm được lòng dân. Cho đến nay, đã 28 năm, mặc dù bè lũ cán bộ và bọn tay sai quảng cáo rầm rộ Việt Nam đang trên đà tiến bộ, văn minh, phồn thịnh, không còn hận thù, chỉ có tình thương nhưng bọn chúng không thể nào che dấu được bộ mặt thật đau khổ của Việt Nam khi vẫn có người tìm đường vượt biển. Nhiều chiếc ghe thuyền xuất phát từ Việt Nam chở người tỵ nạn chạy trốn sự đàn áp, bóc lột của nhà cầm quyền Cộng Sản đang lênh đênh trên biển tìm cách gia nhập các nước tự do trong tháng vừa qua.

Vốn dĩ mặt dày mày dạn, bọn chúng không hề xấu hổ trước những thất bại nhục nhã, vẫn tiếp tục ve vuốt, nịnh nọt, van xin người Việt hải ngoại trở về, hợp tác với bọn chúng dưới chiêu bài yêu nước thông thường. Nếu không sáng suốt, người Việt hải ngoại sẽ rơi vào cạm bẫy của bọn chúng lúc nào không hay. Nhiều thương gia trở về kinh doanh đã bị bắt giam và bị lột sạch sau khi cơ sở làm ăn phát đạt bằng những tội danh do bọn chúng gán ghép. Chính sách cướp ngày cho phép bọn chúng ngang nhiên cướp đoạt tài sản của dân một cách hợp pháp. Một số chuyên gia sau khi về nước vắt hết tim óc dạy dỗ lũ cán bộ những kiến thức khoa học kỹ thuật hiện đại cũng phải bỏ chạy trở ra nước ngoài vì sự bạc đãi, xem kẻ sĩ như thành phần nguy hiểm cần theo dõi của bọn chúng. Chỉ những kẻ không có kinh nghiệm với Cộng Sản mới bị bọn chúng mê hoặc, bán rẻ linh hồn cho loài quỷ đỏ để rồi có ngày sẽ thân bại danh liệt ê chề.

Là con bò sữa béo bở, người Việt hải ngoại đã bị Cộng Sản Việt Nam lợi dụng đến xương tủy. Nhiều người đi làm cực nhọc ngày đêm, không ăn không mặc, chắt chiu từng đồng, lâu lâu gom một chuyến đi về Việt Nam vung tiền qua cửa sổ để được tâng bốc là yêu quê hương. Rốt cuộc, cả người trong lẫn nguời ngoài nước đều nghèo, chỉ có lũ cán bộ là giàu ngập mặt. Tiền viện trợ của quốc tế và tiền viện trợ của hải ngoại cuối cùng đều chui vào túi riêng của bọn chúng. Với nguồn tài trợ vô biên từ hải ngoại, bạo quyền Cộng Sản chỉ lo tham nhũng và vơ vét, không cần mở mang đường xá, xây dựng đất nước bởi vì bọn chúng nắm được yếu điểm giàu lòng nhân ái của người Việt quốc gia. Chỉ cần lợp chùa, dựng nhà thờ ọp ẹp ở những nơi hẻo lánh, đường xá chưa khai mở rồi cho cò mồi kêu gọi lòng từ tâm của hải ngoại là người Việt hải ngoại sẽ lập tức xúm nhau góp tiền gởi về ào ạt để xây chùa, xây nhà thờ, làm đường xá, cống rãnh cho bọn chúng. Do đó, Quỹ hỗ trợ được bọn chúng thành lập không ngoài mục đích dùng tiền mua chuộc một số tay sai để tuyên truyền, kêu gọi hải ngoại phát triển những công tác từ thiện trong nước, cứu trợ các cơ quan tôn giáo quốc doanh, giúp người nghèo, trẻ mồ côi tàn tật là những thành phần dễ gợi thương tâm cho người Việt hải ngoại. Hướng mọi người vào việc làm thuần túy từ thiện là nhất cử lưỡng tiện, vừa có tiền gởi về, vừa giảm bớt làn sóng đấu tranh ở hải ngoại. Nếu không thận trọng đối với các tổ chức từ thiện, người Việt hải ngoại sẽ vô tình làm giàu cho chế độ bất nhân Cộng Sản và lần hồi bắt tay bọn chúng qua các hội từ thiện lúc nào không hay. Làm từ thiện mù quáng chỉ giúp được kẻ gian mà không đến được tay người cần.

Vốn dĩ xảo trá, bạo quyền Cộng Sản thiện nghệ về tuyên truyền láo khoét, thâm độc. Thấu hiểu sự quan trọng, cần thiết của tuyên truyền và rỉ tai, bọn chúng luôn luôn len lỏi trong tầng lớp thông tin, báo chí. Bề mặt cũng chửi rủa Cộng Sản nhưng chen kẽ là những câu, những truyện mang giọng điệu vuốt ve, hòa giải có tính cách làm cho người Việt quốc gia quen thuộc với Cộng Sản hơn. Nhiều tờ báo ở hải ngoại vô tình hay hữu ý đã đăng những tin tức có lợi cho Cộng Sản, làm giảm ảnh hưởng chống đối bọn chúng của người đọc. Đăng bài của những cây bút trong nước cũng giống như khuyến dụ hải ngoại không làm chính trị, chỉ làm từ thiện. Cả hai đều đưa đến hao hụt ý chí đấu tranh của người Việt hải ngoại. Văn chương trong nước được xuất bản tất nhiên phải có sự đồng tình với chế độ, dù chống đối vẫn có những ca tụng. Chính những ca tụng này sẽ vô tình bắt rễ trong đầu người đọc. Chu Lai viết sách tố giác bọn cán bộ hậu phương ăn trên ngồi trước, bè đảng, tham nhũng, ăn chơi đàng điếm sau cuộc chiến nhưng cũng không hết lời ca tụng chiến công và lòng yêu nước của lũ bộ đội khát máu. Dương Thu Hương nhục mạ gái miền Nam son phấn, lẳng lơ và khen lấy khen để cán bộ gái đơn sơ nhưng nhiều giá trị tinh thần hơn gái miền Nam. Nhìn lại cuộc chiến Việt Nam, cơ quan truyền thông, báo chí đã ảnh hưởng rất nhiều sự thành công hay thất bại trong mọi giai đoạn của đất nước. Bạo quyền Cộng Sản Việt Nam do đó chắc chắn phải xử dụng các phương tiện này như một cứu cánh quan trọng trong công tác xâm nhập và đánh phá cộng đôàng hải ngoại.

Người Việt có ý thức không tham dự các buổi trình diễn của văn công Cộng Sản. Đồng bào ở Hawai, Dallas đã dứt khoát đấu tranh mạnh mẽ tẩy chay các đoàn văn công ca nhạc, cải lương, múa nước tại địa phương. Đoàn văn công Việc Nam cùng với Ngọc Huyền, Kim Tử Long đang chuẩn bị trình diễn tại sòng bài Casino của thành phố Atlantic ngày 14 tháng 6, năm 2003 sắp tới. Bọn văn hóa giao lưu như cán bộ Bằng Kiều cũng xuất đầu lộ diện hơi nhiều tại vùng thủ đô Hoa Thịnh Đốn. Mục đích tối hậu của bọn chúng là tạo cảm tình và làm khán giả trở nên quen thuộc với những nhạc phẩm mang những ngôn từ và âm hưởng trong nước để bọn chúng có thể xóa đi lằn ranh Quốc - Cộng là cái gai nhọn mà bọn chúng cần phải nhổ. Chiến dịch giao lưu văn hóa nằm trong Quỹ hổ trợ của bạo quyền Hà Nội và được Quỹ nàyï yểm trợ về tài chánh.

Với sự tấn công mỗi ngày một gia tăng của Cộng Sản và bè lũ tay sai, người Việt hải ngoại cần hợp tác chặt chẽ trong các nỗ lực chống lại các chiến dịch tuyên vận, địch vận của bọn chúng và nhất là cần vạch mặt chỉ tên những kẻ tay sai đội lốt quốc gia, thường xuyên ra vào tòa đại sứ Việt Cộng nhận chỉ thị, đang len lỏi trong các hội đoàn, các tổ chức truyền thông để ru ngủ, mua chuộc hòng phá hoại công cuộc đấu tranh chung của hải ngoại. Đã từ bỏ chế độ Cộng Sản, người Việt hải ngoại cương quyết không đọc sách, báo, truyện của các tác giả trong nước, không đi xem văn công Cộng Sản trình diễn, không nghe lời lừa phỉnh của bè lũ tay sai đốc thúc làm từ thiện thiếu chín chắn, không suy xét chỉ có lợi cho Cộng Sản.

 

 

Copyright (c) DaiChung News Media 2002