Đại Chúng số 72 - phát hành ngày 30/4/1975

Duramax


MƯA BÊN NÀY, NẮNG BÊN KIA

Thinh Quang

Quốc Trung không đành lòng giữ kín chuyện Sùng Thực có người yêu mà chàng muốn để dành cho vợ sự ngạc nhiên sau này, bèn bảo khẽ:

_ Thôi đừng thở vắn than dài nữa,cưng ơi! Rồi trong một ngày gần đây em sẽ có đứa con dâu đảm đang như...em vậy.

_ Hả? Anh nói gì? Con dâu? Con dâu nào?

Thục Trinh tuy chưa rõ đâu đuôi câu chuyện song nghe mình sắp có dâu thì lòng nàng rộn lên nỗi vui mừng khôn xiết. Nàng vồn vập hỏi tiếp:

_ Anh nói rõ ràng cho em nghe thử xem! Cứ úp mở mãi, em chẳng hiểu ất giáp gì cả!

_ Nhanh lắm...em à! coi bộ còn nhanh hơn vợ chồng mình nữa.

Quốc Trung vừa nói vừa bước nhanh ra khỏi cửa, mặc dù Thục Trinh gọi mấy lần chàng cũng vẫn đi thẳng một mạch ra khỏi cổng.

Và chẳng bao lâu sau đó thì Quốc Trung trở về. Chưa bước qua khỏi ngạch cửa chàng đã vội reo lên:

_ Thục Trinh ơi! Em có còn nhớ ngày xưa chính chú Hồ làm mai dong cho chúng mình nên vợ nên chồng đó không?

_ Ờ, sao lại không? Nhưng chuyện đã hơn hai muơi năm rồi còn nhắc làm gì nữa!

_ Mình cần phải nhớ kỷ niệm đẹp đó chứ! Bây giờ thì mình lại cần phải nhò đến chú đi làm mai thêm lần nữa...

_ Cho Sùng Thực?

_ Chứ còn ai vào nữa? Chẳng lẽ cho anh sao?

Sau câu nói đùa này cả hai cùng phá lên cười. Giọng cười của Thục Trinh thật dòn dã khác hẳn mọi ngày lúc nào nàng cũng tỏ ra ưu tư...

_ Dường như có lần em ngại rằng con chúng ta sau này sẽ chê gái miệt ruộng phải không?

_ Đúng là vậy. Anh cho nó đi học tỉnh thành ắt thế nào cũng chịu ảnh hưởng nền văn minh của chốn thành thị. Em nghĩ là nó sẽ không bao giờ chấp nhận đi cưới vợ đồng quê.

Quốc Trung lắc đầu:

_ Như thế là em lầm.

_ Em lầm? - Thục Trinh tròn xoe mắt hỏi.

_ Con chúng ta sẽ làm theo như ý em?

_ Theo như ý em?

_ Còn hơn thế nữa!

_ Là làm sao? - Thục Trung run run giọng hỏi - Hả anh? Có nghĩa là...Thực vậy sao Quốc Trung?

_ Chẳng lẽ lại đùa à? Đó là một cô gái ở nông thôn, biết làm công việc đồng áng... chẳng những vậy mà nàng ấy còn có chút ít vốn liếng chữ nghĩa của thánh hiền.

Thục Trinh tỏ vẻ nghi ngờ, nghĩ rằng chồng mình cố tình trêu mình:

_ Thôi đi ông ơi! Không thể nào tin lời ông được. Ở miền quê ta hiếm mà tìm được hạng gái này. Tại sao anh lại đi chọn vợ cho con như vậy? Em nghi ngờ hạng nữ sinh này. Chúng chỉ biết chữ nghĩa biết gì về nông trang mà rước về? Cái ngữ này mà mang về nhà chỉ tổ làm cho gia đình họ Mã này nát tan cả cơ nghiệp!

_ Mình chọn vợ cho con chứ đâu phải đi mua trâu mua bò để về kéo cày đâu? Vả lại con gái nhà họ Lâm, theo chú Hồ thì đúng là mẫu người hạp với gia đình họ Mã chúng ta.

Thục Trinh thắc mắc:

_ Nhưng có điều chẳng hiểu tại sao chú Hồ lại nghĩ đến chuyện làm mai cô ả đó cho Sùng Thực?

Quốc Trung mỉm cười đáp lại lời vợ:

_ Chú Hồ xưa kia được ba má tín nhiệm. Mọi việc gì trong gia đình cần đều nhờ đến chú ấy. Chú ấy bảo một là một,hai là hai, không bao giờ sai chạy. Ngày xưa, trước khi cưới em, chú Hồ giới hiệu em với ba má, ca tụng em cả về tính nết lẫn tài quán xuyến

có một không hai tại huyện nhà. Chú còn bảo là...

Nói đến đây, Quốc Trung nhìn chằm chặp vào mặt vợ rồi mủm mỉm miệng cười im lặng.

Thục Trinh vội cất tiếng hỏi:

_ Anh làm gi chằm chặp nhìn em như vậy? Rồi chú ấy bảo thế nào?

_ Chú ấy ca tụng là em...còn đẹp hơn cả nàng tiên trên trời!

Thục Trinh đỏ bừng cả mặt mày đập vào vai chồng:

_ Anh kỳ ghê! Lỡ miệng lỡ mồm hàng xóm láng giềng mà nghe được họ cười cho!

Quốc Trung không còn đùa cợt vợ nữa, chàng xích lại bên vợ:

_ Anh nói thật là con của mình nó đã tự chọn lấy...

_ Sùng Thực đi học tận Thượng Hải, Nam Kinh, Bắc Bình gì đó, từ năm này đến năm khác thì làm sao biết đến cô gái họ Lâm nào ở đâu mà tự đi chấm lấy? Em...nghĩ là khó tin...

_ Nhưng đó là sự thật!

Đến đây Quốc Trung thuật lại lời con về trường hợp gặp được Ngọc Phụng, bây giờ Thục Trinh mới chịu nghe vui cười ra mặt.

_ Con cái ở cái xã hội kim thời có khác. Vợ con chúng tự chọn lấy...bất chấp cả cha mẹ...Như con gái nhà họ Trịnh đó, chữ nghĩa thì nhất tự cũng không, bán tự cũng chẳng... ấy vậy mà mới ra tỉnh ở có mấy tháng đã mang theo về cả cái văn minh tỉnh thành một ông chồng...mặc tây, có cái dãi đeo lỏn lẻn đằng trước ngực, mang đôi ũng đen bóng loáng như mấy ông Hồng Mao bên xứ mặt trời lặn...

Rồi Thục Trinh cười thành tiếng:

_ Nhưng con mình đâu có đi lấy cái ngữ như con gái nhà họ Trịnh nào đó mà em phải lo xa...Yên tâm đi! chẳng ai đoạt mất cục cưng của em đâu. Theo anh nhận thấy Sùng Thực nó rất hiếu để, sau này vợ chồng nó có đi đâu cũng mang em theo để sớm hôm phụng dưỡng...Vợ chồng nó sẽ đưa chúng mình đi đây đi đó cho biết đất rộng trời cao...

_ Em chẳng đi đâu cả.

_ Không đi cũng được, để chúng nó muốn bay nhảy đâu thì cứ tùy ý. Còn vợ chồng gia chúng mình ở lại nơi chôn nhau cắt rốn này mà trông nom ruộng vườn mà hủ hỉ với nhau.

Bỗng sực nhớ ra điều gì, Thục Trinh hỏi chồng:

_ A! lúc nãy hình như anh bảo đứa con gái ấy con ai nhà họ Lâm ở Lâm gia trang, phải không?

_ Đúng vậy.

_ Với Lâm gia trang thì em rành rẽ lắm. Chẳng biết cục cưng chọn được con gái nhà ai?

_ Thì con gái nhà họ Lâm...

_ Dĩ nhiên là họ Lâm. Nhưng cô ấy tên gì? Con nhà ai?

Quốc Trung cố nhớ lại hôm Sùng Thực nói chuyện có nói đến tên của cô gái này. Mãi giây lâu sau, chàng mới nhớ ra, reo lên:

_ Nhớ ra rồi...Tên nàng ấy là Ngọc Phụng...Lâm Ngọc Phụng con ông Lâm Đại Lượng, ông nội còn mạnh khỏe tên là Lâm Tường Tường.

Thục Trinh giương tròn xoe đôi mắt lên lặp lại:

_ Con bé tên Lâm Ngọc Phụng?

_ Ừ, thì Lâm Ngọc Phụng, nhưng có điều gì...không mà em suy nghĩ như vậy?

_ Lâm Ngọc Phụng đối với em thì chẳng xa lạ gì! Nó là...

Thục Trinh lẩm bẩm điều gì trong miệng... Ánh nắng nhạt nhòa vàng vọt của buổi chiều thu trải dài lên vạn vật. Con Vàng nằm sõng soài ưỡng mình lim dim ngủ. Vài ba con nhặng bu lên khóe mắt khiến nó hấp háy đôi mi như tuồng để xua đuổi. Phía trên khóm trúc còn vẳng vọng xuống tiếng của mấy con chim sẻ, thỉnh thoảng xen lẫn với vài ba tiếng của chim đất, tạo nên một bản nhạc trầm buồn...

Trông thấy vợ bỏ dở câu nói, Quốc Trung lên tiếng hỏi:

_ Nó là gì thế em?

_ Là cháu gái của chị Cả em.

Giọng nói của Thục Trinh run run. nàng để mặc hai dòng lệ chảy dài trên đôi má. Nàng khóc. Nàng khóc vì quá vui mừng thấy Sùng Thực biết tìm nơi chọn lựa người bạn đời cho mình. Thì ra, con người khi đau khổ cũng khóc mà quá sung sướng cũng có thể khóc được. Quả đúng nước mắt là liều linh dược cho cả buồn lẫn vui.

Quốc Trung dò ý vợ:

_ Nhưng...em ơi! Ngọc Phụng là một nữ sinh, đâu biết gì về việc nông trang như em mong muốn? Chẳng lẽ em sẵn sàng bao biện luôn cho suốt cả cuộc đời hay sao?

_ Ngọc Phụng khác, mà đám nữ sinh ở chốn thị thành khác. Ngọc Phụng không phải như con dâu của nhà họ Triệu. Vả lại, đối với Ngọc Phụng thì...em chẳng cần phải lo gì cả. Em chấp nhận hi sinh cho nó!

_ Vậy thì, anh cám ơn em...

_ Anh cám ơn gì em?

_ Cám ơn em đã hiểu được lòng anh, lúc nào cũng mong muốn có một nàng dâu theo như ý em trông đợi...

Thục Trinh cười, nàng đứng ngay dậy:

_ Bây giờ anh ở nhà đợi con nó về, em đi đầu này...

_ Em đi đâu?

_ Đến nhà chị Cả để thưa trước với chị ấy một tiếng.

Quốc Trung chận lại:

_ Hãy để cho chú Hồ, chú ấy mát tay. Thế nào chúng cũng nên duyên nên nợ.

Thục Trinh lặng lẽ ngồi xuống, nàng sốt ruột:

_ Nhưng tại sao giờ này nó vẫn còn chưa thấy về?

_ Làm sao mà giờ này về được? Nó còn phải tâm tình với bạn bè...Khó lòng mà rứt được em ơi!

Thục Trinh thở hắt ra trách cứ con:

_ Nuốn có vợ có con mà ham vui vói bạn với bè, nay thăm mai viếng mãi...công đâu mà làm như vậy?

_ Em biết bạn bè nó la ai không? - Quốc Trung cười hỏi vợ – Em quả thật thà như đếm. Chỉ bấy nhiêu không thôi cũng chẳng hiểu.

Thục Trinh mới vỡ lẽ. Thì ra nó còn hẹn hò với con Ngọc phụng. Nàng nguýt yêu chồng:

_ Anh cứ úp úp mở mở mãi! ngày xưa em đâu có cần gặp anh, mà anh đâu có đến gặp ba má em lần thứ hai nữa đâu, mà vẫn nên vợ nên chồng? Với em thì, cha mẹ đặt đâu,con cái ngồi đó là xong chuyện.

Rồi nàng hạ giọng tiếp:

_ Thôi thì cứ để mặc cho cục cưng "thăm" bạn bè. Em lo đi làm cơm tối.

Nàng vừa nói vừa bước vào thẳng vào nhà bếp, miệng rối rít nói đủ mọi thứ. Trong lúc đó Quốc Trung hứng chí ngâm vang lên:

-..."Sơn bất tại cao,hữu tiê tắc danh,thủy bất tại thâm, hữu long tắc linh. Tự thị lậu thất, duy ngô đức hinh. Đài ngân giai lục, thảo sắc nhập liêm thanh..." (Núi (tuy) không cao (hề) nhưng có tiên (hề) ắt nổi danh. Nước (tuy) không tại sâu (hề) có rồng (thì) hóa linh. Đây (âu chỉ) là căn nhà quê mùa (hề) song nhờ ở 9ức ta mà thơm tho.Ngấn rêu (đây) biếc (hề) leo thềm, sắc cỏ xanh (kia) chiếu rèm hề! hề! Sơn bất tại cao..."

Trong lúc cao hứng ngâm nga đó thì có giọng Thục Trinh trong bếp vọng ra:

_ Mình ơi! Giờ này mà còn ngâm nga...Vào đây phụ với em một tay đi...không sợ cục cưng mình đói hay sao?

Thinh Quang

(còn tiếp)

 

         


 

Copyright (c) DaiChung News Media 2002