|
|
Giới Thiệu |
TRANG THƠ THƠ HOÀNG DUY TRÊN TÀU NGOẠN CẢNH - NÚI SÔNG XỨ NGƯỜI Đoàn tàu ngoạn cảnh lượn quanh Theo dòng sông cạn loanh quanh núi đồi Nhịp cầu nối kết đôi nơi Đôi bờ hớn hở mỉm cười với nhau Rừng tre thẳng đứng chung đầu Thất hiền tưởng nhớ ghi câu tâm tình Bỗng tàu gia tốc rập rình Chui vào hầm tối,chuyển mình lao nhanh Gió lùa qua cửa rầm rầm Như luồng thác đổ,vực gầm đâu đây! Thông xanh leo mãi từng mây Có reo,có gọi người nay hay cùng? Đá xanh chồng chất lạnh lùng Chặn dòng sông chảy,ngập ngừng bọt reo Bên non thưa thớt xóm nghèo Đào hoa vừa nở,hồng gieo xuống dòng Thuyền con một chiếc thong dong Về đâu xin gửi chút lòng bâng quơ Nhìn xem cảnh lạ nên thơ Lòng riêng chạnh nhớ, bến bờ Việt Nam
THƠ VIỆT HẢI GIA LONG DĨ VÃNG (Gửi Yvonne Le, Orange County) Trường xưa áo trắng Gia Long Chiều giăng nỗi nhớ tựa lòng viễn du, Phan Thanh Giản cỗng mùa thu Nghiêng nghiêng bóng xế che dù dáng em, Chờ em nắng hạ bên thềm, Chiều loang vết nắng êm đềm có nhau. Thanh Quan, Xá Lợi năm nào Bên hè quà vặt hỏi sao chạnh lòng? Nhìn em thấp thoáng má hồng, Để anh hôn nhẹ bềnh bồng tóc mây. Hương xưa nắng hạ hây hây Gia Long dĩ vãng vui say hẹn hò.
THƠ DƯ THỊ DIỄM BUỒN
Thơ ngây xỏa mái tóc thề Thăm em tháng bảy, tôi về mưa ngâu Gió đêm phảng phất hương cau Mắt em là ánh tinh cầu lung linh Thì quê chan chứa tình em Bờ tre ruộng lúa trăng lên ngập đồng Bên này lạnh lắm mùa đông Tuyết rơi trắng xóa cõi lòng xót xa Buồn ơi trở giấc mơ hoa Cuối đêm vắng bặt tiếng gà quê hương
VƯỜN THƠ XƯỚNG HỌA
BÊN TRỜI LẬN ĐẬN
Bỗng dưng nhớ Tầm Dương đất Trích Ông Lạc Thiên họ Bạch thời xưa. Đêm thu nhân buổi tiễn đưa, Vi lô xào xạc đôi bờ heo may. Bỗng dìu dặt thoảng bay theo gió, Tiếng tỳ bà ai đó vừa buông? Quanh năm bên chén rượu suông, Chỉ nghe vượn hú điên cuồng canh thâu. Người dạo nhạc ở đâu tới đó? Khách đa tình thật khó làm ngơ. Lần theo tiếng nhạc bất ngờ, Giai nhân tháng đợi,năm chờ là đây. Người dù chẳng hây hây má phấn, Chẳng xiêu đình, đổ quán như ai. Thi nhân lụy một chữ tài, Còn người: hương sắc tàn phai bẽ bàng! Kẻ hôm trước ngàn vàng khó kiếm, Miếng cơm rau đắp điếm tuổi già. Hôm nay với lại hôm qua, Đổi thay đến thế, ai mà tiên tri? Người trong tiệc khóc vì oan trái, Hay khóc vì nông nổi phù du? Ngàn xưa thăm thẳm mịt mù, Nỗi lòng theo tiếng gió thu vẫn còn! * * * Đọc vẫn thấy nỉ non nức nở, Tưởng lời ai than thở đêm nào. Tiếng tỳ xé lụa thật sao, Chẳng nghe, mà cũng nôn nao sững sờ! Ta từ nhỏ mê thơ,thích nhạc, Đến bây giờ tuổi tác dù cao. Si mê vẫn giống thuở nào, Chút tâm sự ấy biết bao nhiêu người! Đất Nghệ Tĩnh khắp nơi sỏi đá, Rừng Thanh Chương hoa lá xác xơ. Gặp người, người những hững hờ, Trẻ con còm cõi,ngẩn ngơ,lạnh lùng. Ta nhìn họ vô cùng thương họ, Quên hẳn mình cảnh ngộ bi thương. Giam thân trong bốn bức tường, Lạ chưa! Lòng những bình thường thản nhiên. Ôi! Người lính vốn hiền như Phật, Sống chỉ lo vừa thật vừa thành. Coi thường cái bã lợi danh, Hễ ai nhắc đến đấu tranh,lắc đầu. Người lính ấy ngờ đâu lại lính, Để đêm nay bên cánh song hờ. Gió đông từng trận vật vờ, Thấy mình với lại người thơ đời Đường. * * * Cùng một lẽ đoạn trường ấy cả, Trước thì vay nay trả cho nhau. Thơ ta gởi lại ngàn sau, Đời như chưa hết niềm đau oán thù. Khi đọc đến thổi phù khói thuốc, Nghĩ thương ta gặp bước chông chênh. Nhìn ra trời đất mông mênh, Thuở này cũng nỗi buồn tênh thuở nào! Vì kẻ ấy vì sao chẳng rõ, Lúc cuối năm vò võ xa nhà. Cũng mê thơ nhạc như ta, Rưng rưng thương quá ông Hà Thượng Nhân! Hỡi người bạn không cần biết mặt, Cũng không cần là thật hay hư. Lòng ta dù vẫn riêng tư, Cảnh ta thì cũng y như cảnh người. Bạch Cư Dị bên trời lận đận, Chẳng qua vì cái hận công danh. Tâm kia để lụy đến hình, Cổ kim chẳng lọt khỏi vành áo cơm. * * * Nay gần gũi cọng rơm cuộng rạ, Cỏ cây này có lạ gì đâu! Phong trần làm ráo lệ sầu, Thôi! Rồi nước chảy qua cầu cũng qua. Nắng có đốt nhưng hoa vẫn nở, Sương có gieo,lộc mở cành xuân. Ta còn bạn hữu quây quần, Thay ly rượu trắng bằng tuần nước trong. Còn nguyên vẹn tấm lòng náo nức, Biết có trăng là thức chờ trăng. Cùng trăng chẳng được đãi đằng, Ngoài thềm man mác lòng giăng mắc sầu! Bạch Cư Dị mày chau,mực cạn, Khiến hậu sinh vô hạn cảm hoài. Nòi tình ta vốn cùng loài, Hỏi ngàn năm tới chờ người giải cho. Tìm sự thật xin thưa:có dễ? Nếu như còn thiên vị chủ quan. Đúng sai nghĩ lại bàng hoàng, Sử xanh nào thiếu nỗi oan tày trời!
ĐỌC VẦN THƠ CŨ
Bâng khuâng đọc lại vần thơ cũ Ai gửi sầu theo với nước mây Nước đi ra biển mây về núi Sầu chẳng theo, "Sầu ở lại" đây Cuộc rượu ngày xưa bên chợ Đũi Vui buồn năm đứa gật gù say Mà say, có lẽ là say thật Nên để thời cơ vuột khỏi tay Chung đỉnh đã không nên sự nghiệp Suy tư hằn mấy nếp cau mày Gió mưa bốn hướng mờ sông núi Cánh hộc hồng không rộng lối bay Ngọn bút đã không xoay vận hội Văn chương thẹn với núi sông này Đỏ đen vốn đã người trong cuộc Canh bạc đời thua nhẵn cả tay Thơ lại đành ngâm câu ẩm hận Mềm môi men rượu lại thêm cay Đảo điên trong cõi trăm năm ấy Chưa dễ gì ai đã biết ai Sùi sụt ngoài hiên mưa thổn thức Vắn dài ta cũng khóc ai đây!
(*) "Sầu ở lại", thi phẩm của Tạ Ký.
Bỗng nhớ tập thơ "Sầu ở lại" Thời gian như nước bạn như mây Mây bay tám hướng trời hư ảo Mà tấc lòng nào gửi lại đây? Mà nhớ chao ôi là chợ Đũi Mỗi chiều mỗi uống,mỗi chiều say Uống say để thấy ta còn đó Gác nhỏ khuya về lạnh gối tay Nghe tiếng rao hàng trong ngõ hẹp Cười chưa từng biết kẻ lông mày Người đau những nỗi đau không nói chim nhạn,chim hồng mỏi cánh bay Ta có ngờ đâu rồi mỗi đứa Lời thơ đau đớn một phương này Nấm mồ cỏ úa không còn dấu Rút lại,nhìn vào vẫn trắng tay Ta ném vỡ ly,ta muốn hỏi Làm sao nếm đủ vị chua cay Người trong đáy huyệt xương tàn lạnh Có nhớ gì nhau,có nhớ ai Lưu lạc mgửa nhìn trăng,chợt thấy Hình như Tạ Ký ở đâu đây
VỀ THĂM XỨ HUẾ Đò dọc sông Hương in vào đôi mắt Thuyền rồng lướt trên vầng thũy mạc Nước như gương uốn mình quanh Thiên Mụ Máy hình xuyên tiêu cự Nàng, người con gái mỹ mìều Mong một tấm hình rất điệu Nghiêng người làm dáng Miệng cười như đóa hoa hàm tiếu Trời sông Hương gói trọn đôi mắt long lanh Huế, những kỷ niệm nên thơ của xứ Thần Kinh vang bóng Những mảnh đời cuốn theo nhiều đợt sóng Nổi trôi, long đong theo vận nước Ai có thể làm sao quên đưọc Những con người của Kim Long, Vĩ Dạ ? Ai qua cầu Trường Tiền, qua Nam Giao, qua Đập Đá Mà hhông thấy mình đã từng rất quen thân ? Cùng với ai ghé Đại-Nội một lần Tôi đã đi và nhớ Huế năm nào Nghe giọng ca trên bến Ngự ngọt ngào Như còn chảy trong máu, trong tim Lòng tôi xuyến xao hơn một lần chết lịm Khát khao một hình bóng ngây thơ Của tuổi niên thiếu dại khờ Khi em nghiêng nghiêng vành nón bài thơ Đi ngang Quốc Học Của một ngày nào hay mới hôm qua? Em đứng bên gốc phượng già Nhìn chiếc cầu sáu vài, mười hai nhịp Tôi làm sao bước theo cho kịp Hai mươi lăm năm như giấc mộng Kinh Kha Tôi về đây không phải như người khách lạ Nhưng tôi vẫn ngẩn ngơ Trước vẽ đẹp năm xưa còn đó Dù cuộc đời nổi trôi, vô tình như cơn gió Đổi chủ, thay người Huế vẫn đang mỉm một nụ cười Đón những đứa con đi xa trở về Mang lại một chút gì cho xứ Hué mộng mơ.
|
Copyright (c) DaiChung News Media 2002