VƯỜN THƠ XƯỐNG HỌA
HÀ THƯỢNG NHÂN Chăm Sóc
VỀ BIỂN SẦM SƠN
Bao nhiêu là cát trắng
Trên bãi biển Sầm Sơn
Cát như luôn bận rộn
Vì sóng dạt từng cơn
Sóng luôn luôn huyên náo
Mà biển cứ trầm tư
Xin làm phi lao biếc
Bên biển đời thực hư.
Bâng khuâng ngày tháng cũ
Trôi trên sóng Sầm Sơn
Sóng làm sao xóa được
Kỷ niệm xưa vui buồn.
Về Sầm Sơn với nắng
Hong từng phiến cát xưa
Lòng ai là cơn gió
Cho dĩ vãng sóng đùa.
Thân Thị Ngọc Quế
VỀ BIỂN SẦM SƠN
Ở đây toàn cát trắng
Sầm Sơn ơi Sầm Sơn
Tuổi trẻ toàn hoa nắng
Rào rạt sóng từng cơn
Nhưng khi nhìn ngọc sóng
Của tuổi trẻ riêng tư
Hàng phi lao xanh biếc
Rằng thực hay rằng hư
Thực hư như giấc mộng
Ta lại về Sầm Sơn
Sầm Sơn sao mà nhớ
Sầm Sơn sao mà buồn
Sầm Sơn vời vợi nắng
Ôi Sầm Sơn ta xưa
Ta làm con sóng dữ
Bãi cát muôn năm đùa.
Hà Thượng Nhân
TÂM TRƯỜNG
Một mình, một cõi, một tâm trường,
Danh lợi ngoài vòng chẳng vấn vương.
Ngày dạo xem ai người kết bạn,
Đêm nằm nghe tiếng nhạn kêu sương.
Trăng trong gió mát khuây trần tục,
Nghĩa bạc lòng đen chán phố phường.
Tránh cảnh phồn hoa tìm tịch mịch
Vui cùng tuế nguyệt thú văn chương.
Houston 8-2000
TRÚC NAM
XIN HÃY CHUYỂN CUNG
Từng giọt đàn khuya thánh thót rơi
Ngậm ngùi chi bấy hỡi đàn ơi!
Nỉ non ai khóc trên trên tơ đó
Tức tưởi chi cho phím nghẹn lời!
Có phải đàn thương nhớ cố nhân
Non sông hề nửa gánh gươm đàn
Xuân rồi Xuân đến tin xuân vắng
Nhạt khói lò hương lạnh gối chăn!
Có phải đàn thương nhớ cố hương
Đôi bờ ngăn cách mấy trùng dương
Bên đèn nhẹ lật từng trang sử
Oanh liệt hàng hàng chữ máu xương!
Âm điệu đàn ơi, nát cả lòng
Đớn đau theo mỗi tiếng đàn rung
Tay ngà ai đó đi trên phím
Xin hãy ngừng đi, hãy chuyển cung!
Cung Diễm
VƯỜN ĐÁ MỈM CƯỜI
Ta nhìn vườn đá trân trân
Nắng chiều đổ xuống ngập tràn bờ be
Mênh mông bãi cát rầm rì
Đại dương dậy sóng đổ về xa xôi
Bỗng nhiên núi đá mỉm cười
Cất cao tiếng gọi mọi người thế gian
Sát na thay đổi nhịp nhàng
Một viên cát nhỏ ba ngàn không gian.
HOÀNG DUY
TRI TÚC DUY NGÔ
Cái gì là cái của ta?
Của cha của mẹ, của là anh em!
Của người hàng xóm kế bên,
Của đoàn xã hội, của nền quốc gia!
Cái gì là cái của ta?
Của riêng dấu kín cũng là của chung
Nghĩ suy mọi vật vô cùng
Chung riêng cũng thế, riêng chung cũng bằng!
HOÀNG DUY
Thiền Tự Long An 3-26-01
ÔNG VÔ ĐỊCH SỬA SAI
Hai mươi sáu năm tôi tuột lại sau
Tôi cố chạy theo đến bở hơi tai
Tôi phạm sai lầm phí mất nhân tài
Tôi ham đuổi dân, chiếm nhà, chiếm đất
Tôi đã hô to cái gì cũng nhất
Tôi siết chặt nông thôn đi vào hợp tác
Tôi biến ruộng đồng bát ngát
Thành cỏ cháy đồng khô
Người đi kinh tế bỏ lại những nấm mồ
Quay về thành phố sống vật vờ, dọc đường gió bụi
Sài Gòn, Hòn Ngọc Viển Đông giờ đây như ổ rác
Vì tôi chỉ dùng những người dốt, từng theo bác
Thiếu năng lực
Nhưng thừa thành tích tiêu cực
Mua về những phế phẩm của lân bang
Nâng giá hàng lên cao như núi
Tiền của dân, chúng tôi nhẹ nhàng bỏ túi
Xây nhà lầu, dinh thự, buinh- đinh
Thách thức những người nghèo khổ ngắm nhìn
Em gái non đành bán trôn nuôi miệng
Tôi đã làm cho chính tôi không còn sĩ diện
Kéo theo sau cả một lũ tham ô
Miệng hô vang nhiều thứ đang bùng nổ
Nhưng tôi sợ nhất là những người đang phẩn nộ
Vì bùng nổ thông tin toàn cầu thì còn bưng bít được ai
Nên tôi đành nhận sửa sai
Sai rồi sửa, sửa rồi sai, tôi xin cứ làm hoài
Vì dân, tôi độc quyền vô địch
Chứ còn ai?
Mục Kính Nhân
Thăm lại Sài Gòn 12-2000
ĐÀN NGANG CUNG
TÚ LẮC Phụ Trách
CỐC(*)
Ở Hà Nội bây giờ toàn "cốc"
"Cốc" từ ông Tổng... đốc Chí Phèo
Đích danh là gã Khả Phiêu
"Cốc" Trung Hoa chán, "cốc" kiều bào ngon
Lạy bố mẹ cho con chút cháo!
Con liền xui các báo đồng ca,
Rằng ai thương nước thương nhà
Thì nên gom góp đô la gửi về
Bởi như thế cái nghề đi "cốc"
Xem chừng như lại "bốc" vô cùng
Dân tuôn vào đất Sài Gòn
"Cốc" lê, "cốc" lết, "cốc" con, "cốc"già
"Cốc" cả họ, cả nhà vinh hiển
Vốn nằm trong kinh điển Mác Lê.
Ai chê thì mặc ai chê
Bởi vì "cốc" chính là nghề Cộng no
SÀI MÔN LÝ THU
* Tiếng lóng nghĩa là đi ăn mày
** "cốc" lết đi ăn mày giả què đi bằng tay.
Xin xem Thời Báo số ra ngày thứ Bảy, Chủ Nhật
ngày 15,16-7-2000 mục Sài Gòn Giàu Có nhờ nghề "cốc"ăn mày.
GIẢ CHÂN
Nhại theo bài "Dại Khôn"
Lẫn lộn vàng thau, giả với chân
Biết đâu là giả, biết đâu chân
Rằng chân, đôi lúc chân thành giả
Rằng giả, nhiều khi giả hóa chân
Lộng bút, chân kia ra lộng giả
Hý ngôn, giả ấy lại thành chân
Thôi thôi, miễn luận chân thành giả
Mặc xác trò đời giả hoặc chân !
Tú Lắc
GIÀ GÂN
Ông bạn tôi, nay tám mươi ngoài
Thế mà ông ấy khỏe hơn voi
Uống ăn, bữa bữa cơm không bỏ
"Ngủ ngáy" đêm đêm "cháo" vẫn đòi...
Thể dục, đá banh không muốn ngó
Truyền hình, phim "sex" lại ưa coi
Càng già, ông ấy càng thêm dẽo
Bát thập, tay này quá... cổ lai!
Tú Lắc
TỚ VẪN CHƯA GIÀ
Hỏi: "Đã già chưa?” Đáp"Chửa già
Xuân xanh" sáu chục có thừa ba
Tiếng tơ phím nguyệt, say sưa nguyệt
Cánh bướm đường hoa, đắm đuối hoa
Khoan nhặt còn mê sênh phách gõ
Bổng trầm vẫn khoái yến oanh ca
Trăm năm trời để cho trăm tuổi
Lạc thú trên đời mặc sức ta...
Tú Lắc
TẶNG NHÀ THƠ MỘNG ĐÀI
Quá tám mươi mà sức vẫn dai
Năm vần thơ chuốt tặng riêng ai
Hai chồi bạch ngọc vui gia cảnh
Những khắc xuân tiêu thắm Mộng Đài
Trăng nước Hàn Giang mơ nẻo cũ
Bónh hình Vân Lỉnh lạnh sương mai
Nhắn người cố quận ba sinh hẹn
Tình vẫn lâm ly nghĩa vẫn dài
13/3/1996
Trình Xuyên
TÌNH TỰ VỚI QUÊ HƯƠNG
Ngày xưa hai buổi đi về
Thương nhau ta hẹn lời thề trăm năm
Ai ngờ dâu bể thăng trầm
Mười năm biệt xứ âm thầm lệ rơi
Tình yêu khó nói bằng lời
Chia tay tim vỡ ngậm ngùi xót xa
Bao giờ trở lại quê nhà
Thăm con đò cũ, luống cà, vườn rau
Bờ tre, ruộng lúa, buồng cau
Sầu riêng, măng cụt, ngọt ngào duyên xưa
Quê hương mưa nắng hai mùa
Yêu anh, em dệt vần thơ cho đời
Ai ngờ cách biệt đôi nơi
Tình xưa lưu luyến mảnh đời ly hương
Nơi nầy tuyết phủ mù sương
Mùa đông giá rét mưa tuông lạnh lùng
Thu buồn nhặt lá sầu đông
Hè phun nắng gắt chạnh lòng tha nhân
Xuân sang hoa nở lại tàn
Thời gian như cánh chim ngàn vụt bay
Em vừa tỉnh một cơn say
Đời như giấc mộng cuồng quay nữa vời
5-2001
Phong Thu
BẦY CHIM NON
(Tâm sự của một người mẹ sau 26 năm cùng
đàn con vượt biên tìm tự do nơi đất khách quê người)
Từ ngày bầy chim con rời tổ mẹ
Mẹ u buồn lệ nhỏ mỗi đêm về
Đâu tiếng khóc cho mẹ dỗ dành con?
Đâu tiếng cười cho mẹ rạng lòng son?
Đâu nhíu mày mẹ lo lắng con đau?
Đâu tiếng cãi nhau mẹ làm hòa giải?
Đâu tiếng gọi “mẹ ơi con đói lắm”
Để vội vàng mẹ nấu món ăn ngon
Mỗi nụ cười, ôi mỗi đóa hoa thơm
Làm trang sức cho cuộc đời của mẹ
Mẹ còn nhớ bố thường trách móc
Sao mẹ làm hư con gái lẫn con trai
Không cho làm gì để thì giờ con học
Mẹ không mong con đem về nhiều bằng cấp
Chỉ mong sao con học được thành người
Biết kính cha, yêu mẹ, thương non nước
Biết quê hương dân tộc giống Lạc hồng
Biết lịch sử oai hùng Trung nữ Triệu
Giòng máu cách mạng cha ông thuở trước
Phải luôn luôn nuôi dưỡng máu anh hùng
Làm rạng rỡ cho quê cha đất tổ
Phải luôn nhớ máu cha ông đã đổ
Vì tự do, dân chủ đã hy sinh
Vì tương lai, vì ngày mai các con đó
Thì các con ơi hãy nhớ lời mẹ dặn:
Dù tản mác mỗi phương trời mỗi đứa
Con mẹ vẫn không quên giòng máu Việt!
Hỷ Nguyên
Maryland 2001
|