Đại Chúng số 77 - Lễ Độc Lập 4/7/2001

Duramax

Giới Thiệu
Sách Mới

HÃY LÀM SÁNG TỎ LỊCH SỬ

Cựu Chiến Sĩ Sư Đoàn 7 Bộ Binh Trần Văn Trọng

Qua bài Hồi Ký Chính Trị dưới dạng phỏng vấn của ký giả Phan Thanh Tâm, ông Nguyễn Văn Ngân – phụ tá chính trị tổng thống Nguyễn Văn Thiệu (PTCTTT), chúng tôi nhận xét ông Ngân có 4 mục đích chính: chạy tội cho mình, hài tội Trần Thiện Khiêm, kết tội quân đội, rửa tội cho cựu tổng thống Nguyễn Văn Thiệu.

Sau đây chúng tôi lần lượt phân tích những điểm chính để cho xem tài an bang tế thế, mưu lược xoay chuyển thời cuộc ra sao. Một vị lãnh đạo đất nước có những Lễ, Nghĩa, Liêm, Sĩ như thế nào. Một nhà lãnh tụ tối cao của quốc gia có tinh thần tự lực, tự cường, tự trọng, tự chủ không? Xin độc giả theo dõi sự nhận xét và những chứng minh của chúng tôi. Cá nhân ông Nguyễn Văn Ngân gắn liền với chánh sách của Việt Nam Cộng Hòa cho nên những nhận xét không thể tách rời nhau. Những lời ông Ngân được chứa trong ngoặc kép.

Chúng tôi yêu cầu ông cựu tổng thống Thiệu, PTCTTT Ngân và những ai trong cuộc hãy làm sáng tỏ lịch sử trước khi đậy nắp quan tài và tránh khỏi tình trạng vu khống, chụp mũ những người quá cố. Chúng tôi muốn vết thương đau được hàn gắn lại trong lòng dân tộc, ô nhục lịch sử trong cuộc chiến tương tàn cốt nhục hãy trôi vào dĩ vãng, nhưng ông Ngân muốn khơi lại đóng tro tàn. Cây muốn lặng mà gió chẳng chịu ngừng.

Đứng trong chuyến tuyến nào?

Quan điểm chính trị của ông Ngân không thể nào làm đại diện cho tất cả người Việt Nam trong và ngoài nước, trong chánh phủ và đối lập. Trong cuộc chiến chống Cộng ông Ngân đứng trong hàng ngũ nào: Pháp, Mỹ, Nga, Tàu, Cộng sản, Tư bản, Việt Nam hay vô tổ quốc?

“Việc mất miền Nam Việt Nam tất yếu phải xảy ra vì trong cuộc đấu tranh giữa tư bản và cộng sản không có chỗ đứng cho người quốc gia.”

“Nhưng nguyên nhân căn bản của sự sụp đổ miền Nam ngày 30/4/75 chính là tổ chức chính trị xã hội miền Nam tự nó không đủ sức đề kháng với cuộc chiến tranh khuynh đảo và xâm lăng của cộng sản.”

Với guồng máy độc tài Cần Lao Công Giáo và Cộng sản đảng trị chưa đủ sắt máu, ông muốn áp dụng chủ nghĩa phát xít Hitler. Là một cương vị chính trị tối cao nắm vận mạng đất nước trong tay, nhưng ông không biết chút gì về chủ nghĩa Phát xít: ai tạo ra, dựng lên, với mục đích gì, hậu quả của nó ra sao? Chủ nghĩa phát xít tạo ra do trục Đức – Ý – Nhật là chủ nghĩa hiếu chiến, hiếu sát, điên cuồng, vô nhân đạo. Hậu quả đã đem lại là hai quả bom nguyên tử của Mỹ ném xuống Quang Đảo và Trương Kỳ cho đến nay dân Nhật vẫn còn bị tê liệt. Nước Đức bị đồng minh chia đôi tại bức tường Bá Linh, kinh tế kiệt quệ, dân tâm chia rẽ trầm trọng, xã hội phá sản tinh thần.

Chủ nghĩa phát xít gây thế chiến thứ 2 đã đem lại tang tóc cho cả Âu Châu, sáu triệu sinh linh dân Do Thái bị giết trong lò sát sanh của Hitler. Ông Ngân muốn cho dân tộc Việt Nam bị diệt chủng để ông được làm anh hùng! Làm lãnh tụ tối cao nhưng vô cùng dốt nát chính trị như thế, Việt Nam Cộng Hòa không bị tiêu diệt quả là điều bất thường. Bản chất phi dân tộc của ông quá lộ liễu:

“Muốn chống lại cộng sản, miền Nam phải có một chế độ độc tài kiểu phát xít Hitler mà cộng sản Nga rất sợ, may ra mới có thể đương cự với chiến thuật sắt máu và dối trá của cộng sản bắc Việt.”

“Quân đội Mỹ vào Việt Nam để thực hiện chiến lược toàn cầu hóa của Mỹ, nói cách khác là quyền lợi của Mỹ chứ không phải quyền lợi của miền Nam Việt Nam. Do đó, khi họ cần phải rút lui là họ rút, không cần phải quan tâm tới số phận miền Nam, dù miền Nam có rơi vào tay cộng sản.”

Nòi giống Rồng Tiên từ khi dựng nước và trong công cuộc bảo vệ giang san đều đặt lên văn minh Nhân Bản Đạo Lý gia đình làm căn bản xã hội và nền tảng quốc gia. Trong gia đình có tôn tri trật tự, trên có tổ tiên, ông bà, cha mẹ, dưới là con cháu, xóm làng tình thân thuộc. Làm lãnh tụ tối cao của quốc gia mà ông không hiểu biết gì về chủ nghĩa cộng sản. Tam vô: vô gia đình, vô tổ quốc, vô tôn giáo, phá vỡ nền tảng gia đình, con tố cha, vợ tố chồng, anh em tố nhau, nồi da xáo thịt. Ông không hề biết sách lược ngoại bang chia để trị, gạt để diệt, ngu dân mù quáng, bần cùng hóa nhân dân... Một nguyên thủ quốc gia đối đầu trong một cuộc chiến không biết mình ở đâu, làm gì và đi về đâu.

Sài Gòn có những hạng lãnh tụ như ông, Hà Nội không chiếm sớm hơn là vì quá yếu! Việt Nam Cộng hòa thua là vì có những lãnh tụ quá dốt chính trị nhưng lại có địa vị cao. Không phải vì quân đội làm mất Việt Nam Cộng Hòa như ông Ngân kết tội. Ông không biết phân biệt thiểu số thối nát với tập thể quân đội. Một cố vấn tối cao trong đầu não chính trị trung ương với kiến thức chính trị I tờ thật là quá thể thảm cho một chính phủ.

Chỉ có những kẻ vong thân mất gốc với kiến thức chính trị ấu trĩ mới tin rằng ngoại bang đến là đem lại tự do dân chủ cho Việt Nam. Lịch sử cho thấy ngoại bang xâm lăng đô hộ bóc lột tài nguyên đất nước ta mà thôi. Công giáo Vatican đến là để lừa gạt những người ngu muội, nhồi sọ họ để làm công cụ chính trị trong sách lược đồng hóa Việt Nam. Mỹ đến là dùng sinh mạng dân tộc FREE để: - thí nghiệm vũ khí mới, tiêu thụ vũ khí cũ trong thời đệ nhất và đệ nhị thế chiến – dùng đất nước ta làm chiến trường cho sĩ quan thực tập chiến thuật. Ông có thấy những sĩ quan tướng tá Mỹ có cơ hội thực tập và rút kinh nghiệm chiến trường bằng chiến tranh Việt Nam không? Ông có biết Mỹ đã khai thác tài nguyên thiên nhiên, những quặng kim quý như vàng, kim cương, uranium từ Việt Nam là bao nhiêu tấn không, ông có biết nhờ lá cờ chống cộng sản Mỹ đã giải quyết nạn lạm phát kinh tế hậu thế chiến thứ 2, xảy ra nạn lạm phát thất nghiệp tại Mỹ như thế nào không? Ông có biết tại sao CIA và công giáo Vatican dựng lên gia đình ông Ngô Đình Diệm và có thừa sức bảo vệ tánh mạng gia đình ông ta, nhưng tại sao lại xúi giục phe đảo chánh giết và đổ tội cho họ không? Ông còn nằm mơ rằng công giáo với lá cờ chống cộng là giải phóng cho dân tộc ta, nhưng ông có biết những cuộc đi đêm giữa công giáo Vatican với cộng sản như thế nào không? Ông có biết tại sao Việt Nam Cộng Hòa phải bị bán đứng cho cộng sản? Với những câu hỏi đó có đủ làm cho kẻ chống cộng mù quáng, cuồng tín của Cần Lao Công Giáo và ông sáng mắt hay chưa?

Nếu chưa đành chịu vậy! Cụ Trạng Trình Nguyễn Bỉnh Khiêm có để lại di chúc cho con dân nước Việt một câu để sinh tồn: “Khôn cũng chết, dại cũng chết, biết thời không chết.” Kẻ ngu dại hiến thân làm công cụ cho ngoại bang để sống ăn bánh vẽ, chết chờ truy phong, kẻ khôn biết luồn cuối vinh thân phì gia bất chấp danh dự tổ quốc trách nhiệm với đất nước cũng chết. Chỉ còn lại những ai tin kiên vững tin vào lịch sử giống nòi là còn sống mà thôi. Chủ nghĩa cộng sản chỉ GIẢI HÓA (hóa dấu sắc) không chống một chủ nghĩa được. Muốn thắng cộng sản phải có một triết thuyết cao hơn thuyết cộng sản. Đừng làm con thiêu thân lao đầu vào đống lửa danh lợi của ngoại bang và nằm trong ảo tưởng tôn giáo chống cộng.

Những kẻ không thuộc Việt sử chỉ có ông Thiệu mới tôn làm quân sư mà thôi.

“Ông Thiệu có tay chân nhưng thiếu não bộ, chẳng may gặp bộ não ung thu, thật là đáng thương!”

 

Trí thức bệnh hoạn và tàn phế

Một trí thức khoa bảng bệnh hoạn, phế tật, không chân đứng sống trong hoang tưởng. Ông chỉ biết cuối đầu gọi dạ, bảo vâng. Trong sáu năm trời là quá dài để lập một sách lược cứu nước khi Mỹ báo trước buông tay. Thế nhưng Phủ Đầu Rồng chỉ biết ăn chơi đú đởn tranh giành xôi thịt, đục nước béo cò, nín hơi để sống. Trước cảnh nước mất nhà tan, là một con người Việt Nam, ông không biết tự lực tự cường, tự trọng, tự chủ, bảo vệ danh quốc gia:

“Hội nghị Midway 1969 về việc Mỹ rút và Việt Nam hóa chiến tranh là hồi chuông báo tử của miền Nam Việt Nam. Việt Nam hóa chiến tranh chỉ là một lý cớ cho quân đội Mỹ rút lui và Hoa Kỳ không thực tâm trong vấn đề Việt Nam hóa. Lý do là nếu Việt Nam hóa thành công thì Hoa Kỳ sẽ gặp khó khăn cả hai phía Việt Nam Cộng Hòa và cộng sản: Hoa Kỳ không thể bắt buộc Việt Nam cộng Hòa vào bàn thương thuyết với cộng sản trong những điều kiện không bình đẳng và ký vào hiệp định Paris với những điều khoản có tính cánh tự sát như ta đã thấy.”

Ông chỉ lo mánh mun, tiểu xảo kéo bè lôi cánh để sống trên máu xương chiến sĩ ngoài mặt trận, bằng nước mắt cô nhi và khăn tang quả phụ. Nếu ông biết lo cải cách chính phủ, đoàn kết đảng phái chính trị sớm hơn, tình thế đã thay chiều đổi hướng, đâu đến nỗi gia vong thất thổ. Nhưng sự thật ông sợ người tiết tháo, trung chính đâu có cái ghế dư nào cho ông Ngân, phải thế không?

“Tổng thống Thiệu đã ủy nhiệm cho văn phòng chúng tôi thực hiện các công tác vận dụng chính trị nhằm bảo đảm việc thực thi các chính sách và đường lối quốc gia do tổng thống hoạch định trên căn bản hiến pháp 1967. Nói một cách cụ thể hơn là nhằm bảo vệ chế độ do hiến pháp 1967 đã quy định. Nhiệm vụ này không bao giờ được chính thức công bố, nằm ngoài văn bản tổ chức và điều hành phủ tổng thống và không hề được minh thị trong bất cứ một văn kiện nào. Văn phòng chúng tôi, tức cá nhân tôi nhận chỉ thị trực tiếp của tổng thống và phúc trình trực tiếp với tổng thống, không qua trung gian bất cứ một cá nhân hay cơ quan nào.”

“Thực tế sinh hoạt chính trị quốc gia lúc bấy giờ đã vượt ra khỏi khuôn khổ của hiến pháp 1967.”

Yêu cầu ông hãy làm sáng tỏ lịch sử trước khi đậy nắp quan tài. Ông ngụy biện rằng dưới thời Việt Nam Cộng Hòa 2 là một chế độ không ngụy dân chủ, không mỵ bịp, giả tự do, không độc tài, quân phiệt:

“TL. Tôi có thể cả quyết rằng trong suốt thời gian cầm quyền của tổng thống Thiệu không có một vụ thủ tiêu chính trị nào xảy ra. Có thể nói thêm rằng, sinh hoạt chính trị dưới thời đệ nhị cộng hòa cởi mở hơn dưới thời đệ nhật cộng hòa. Các khuynh hướng chính trị đối lập đều có mặt tại các cơ quan dân cử thuộc mọi cấp.”

“Trước đó chúng tôi đã xử dụng trung tâm điện toán của bộ tổng tham mưu để phân tích khuynh hướng chính trị của các cử tri trên toàn quốc trong các cuộc bầu cử các cấp từ 1967 tới 1970, đối chiếu với tình hình an ninh dự liệu vào tháng 10 –1971.”

 

Chứng nhân chế độ độc tài phản dân chủ

Chính quyền VNCH đã ngăn cấm ứng cử viên đối lập: trong cuộc bầu cử Dân Biểu Quốc Hội tháng 8.1971 tại tỉnh Bình Thuận, tỉnh lỵ Phan Thiết đương kiêm dân biểu Trúc Viên Trương Gia Kỳ Sanh nhiệm kỳ 1967- 1971 bị chính quyền không cho ra ứng cử. Nạn nhân thứ 2 cùa chính phủ độc tài phản dân chủ VNCH là thiếu úy Trần Van Trọng lúc ấy đang phục vụ trong quân lực VNCH cũng bị trung ương ngăn chận không cho ra ứng cử dân biểu quốc hội.

Phó tỉnh trưởng hành chánh (PTT) tỉnh Phan Thiết Phạm Ngọc Cửu (cư ngụ tại Orlando, Florida) ngăn cấm không cho Trần Văn Trọng ứng cử bởi vì bộ nội vụ có sắc lệnh cấm ứng cử viên đối lập. Bộ nội vụ là ai? Trung ương Phủ Chính Trị Đầu Rồng là ai?

Tôi khiếu nại đến chánh án Phan Thiết. Oâng chánh án Nguyễn Hữu Cẩn (định cư tại Canada?) ra lệnh cho tòa hành chánh phải nhận đơn, nhưng PTT Cửu lại lấy cớ rằng tôi không có tờ khai gia đình. Tôi hỏi lại: chẳng lẽ quân  nhân là vô gia cư? Vậy quân nhân chiến đấu cho ai? Quân nhân nằm trong chiến tuyến nào? (tương tư như đại tướng Dương Văn Minh ứng cử tổng thống bị chính quyền bác đơn vì bất hợp lệ quân dịch!). cuối cùng ông chánh án phán quyết rằng sắc lệnh bộ nội vụ không thể chi phối luật bầu cử và ứng cử. Lúc ấy còn 10 phút cuối cùng trước khi tòa hành chánh đóng cửa thời hạn chót nộp đơn.

 

Ám sát ứng cử viên đối lập

Thua keo này bày keo khác, PTT Cửu tường trình cho tỉnh trưởng đại tá Ngô Tấn Nghĩa đặt kế hoạch ám sát tôi. Tại địa điểm nói chuyện với cử tri thị xã Phan Thiết trước tòa hành chánh, công an chìm từ tổng nha cảnh sát Sài Gòn ám sát tôi bằng lưỡi lê trước sự chúng kiến của hàng chục ngàn công chúng và 21 ứng cử viên khác. Ưùng cử viên Đinh Xuân Dũng (cư ngụ tại San Jose, CA), tố cáo hành động phản dân chủ của chính quyền.

Aùm sát hụt, chính quyền tổ chức hành hung vàxé bích chương. Nhiều bích chương của tôi bị cành sát xé nát trong thành phố và nông thôn. Nhiều cảm tình viên của tôi bị giam cầm và đày ải.

Trong cuộc vận động bầu cử chính quyền chỉ yểm trợ phương tiện cho con gà chính quyền. Địa điểm xã Phú Quí ngoài khơi, cho nên chính quyền chỉ cung cấp tàu bè trực thăng cho những con gà của chính quyền  đến nơi vận động mà thôi. Tại xã Đại Hòa, tiểu khu Tỉnh Trưởng cho An Ninh tỉnh dàn súng Đại Liên để thanh toán tôi, cho nên tôi phải bỏ những địa điểm đó. Tại xã Lai An lúc tôi nói chuyện với cử tri bị Công An Cảnh Sát An Ninh tỉnh ném đá và mắm thối vào người. Lúc ấy tôi phải mặc áo giáp nhà binh và nón sắt. Trên con đường ra quốc lộ 1 chúng dùng gậy gộc và ba ton tấn công tôi. Tại địa điểm Song Thanh, Ba Làng chúng hành hung bằng thanh sắt. Tôi thoát khỏi nhưng ứng cử viên Lê Văn Lợi bị phun máu đầu. Tại xã Lương Sơn tôi bị thiếu tá Hải Liên Đội Trưởng địa phương quân Phan Thiết (đang cư ngụ tại Hoa Kỳ) hanh hung trước đồng bào cử tri. Sau khi nói chuyện với đồng bào tại Long Hương trên con đường đến Song Mao, chính quyền cho phục kích thủ tiêu tôi ở đoạn đường Phan Lý Chàm – Song Mao. Tôi phải bỏ buổi nói chuyện với đồng bào cử tri.

 

Gian lận bầu phiếu

Độc tài là sách lược của chính quyền quân phiệt dán nhãn hiệu dân chủ tự do của Nguyễn Văn Ngân. Sau nhiều lần ám sát, hành hung, thủ tiêu không được, PTT Phan Ngọc Cữu gian lận truuyền đơn và lá phiếu. Làm tăng số phiều con gà gia nô, làm giảm lá phiếu đối lập. Thay vì tôi được 50 ngàn tờ, nhưng chính quyền cho nhà in tờ truyền đơn của tôi chỉ có một mặt thay vì 2 mặt. Một trang tiểu sử của tôi trang bên kia in tiểu sử của con gà gia nô. Nếu tôi vận động tức là làm không công cho con gà gia nô. Thế là tôi bị thiệt mất 50% tổng số lá phiếu truyền đơn.

Gồm có 22 ứng cử viên, lá phiếu ứng cử viên đối lập khỏ nhỏ chỉ bằng 80% lá phiếu của gia nô. Tại nhiều địa điểm bầu phiếu chính quyền không phát phiếu của tôi cho đồng bào, cho nên cử tri muốn bầu không làm sao có phiếu của tôi.

Mỗi quân nhân địa phương quân tỉnh và công an, cảnh sát có 5 thẻ cử tri, có xe quân đội chở đi nhiều địa điểm để phát phiếu. Lúc kiểm phiếu trung ương tại tòa hành chánh bị chính quyền bí mật dời đi nơi khác không cho ứng cử viên đối lập biết chỗ nào. Những biên bản kết qủa bầu phiếu đều bị sửa đổi. Các trưởng thùng phiếu bị áp lực ký vào biên bản sau khi sửa đổi kết quả.

 

Gian mà không ngoan

Trên đời không có một cuộc bầu cử gian lận nào không bị phát giác, kể cả nước văn minh nhứt trên thế giới. Không bao giờ có một quốc gia trên thế giới nào cử tri đi bầu đủ 100% kể cả Hoa Kỳ. Nhưng ở tỉnh Bình Thuận lại có trình độ dân chủ siêu hơn. Kết quả cuộc bầu cử bị phát giác gian lận trắng trợn: tổng số thẻ cử tri 15 nhiều hơn cử tri toàn tỉnh. Những khuôn khổ lá phiếu không bằng nhau được  trình lên Ủy ban Tuyển Cử Địa Phương tại Phan Thiết. Vì có nhiều bằng chứng cuộc bầu cử bị giân lận, chánh án, Trưởng Ban bầu Cử tuyên bố vô hiệu hóa cuộc bầu cử. Vì gian lận, bất hợp pháp, vi hiến, vi luật.

Quyết trừ hậu họa tận gốc, sau khi bị chánh án tuyên bố vô hiệu hóa kết quả bầu cử, tỉnh trưởng Ngô Tấn Nghĩa liền tung ra kế hoạch tiếp theo: THỦ TIÊU Trần Văn Trọng! Lệnh bắt Trần Văn Trọng bỏ bao bố ném xuống sông Phan Thiết. Âm mưu này bị phát hiện và bị tố giác ngay tại phòng Chánh Án. Nhờ dân chúng có cảm tình với tôi và một số quân nhân thuộc cấp thương tôi thông báo ngay lại lúc kiểm kết quả bầu cử. Sau đó chính quyền vẫn tiến hành kế hoạch thủ tiêu nhưng nhờ sự nhiệm mầu của Thượng Đế, tôi đã thoát qua tai nạn trong đường tơ kẻ tóc. Tôi phải trốn lánh công an cảnh sát tỉnh không khác gì các nhà cách mạng tiền bối trốn tránh thực dân Pháp trong thời kỳ giành độc lập nước nhà.

 

Tấn công tòa án.

Sau nhiều lần thất bại, chính quyền điên cuồng trong sự cai trị bằng bạo lực. Đại tá tỉnh trưởng Nghĩa cho quân bao vây tấn công và thanh toán ông chánh án Nguyễn Hữu Cẩn, ông chánh án thoát ra ngõ sau và chạy về tị nạn chính trị tại Tối Cao Pháp Viện Sài Gòn.

Dân biểu Trương Gia Kỳ Sanh, tôi và một số ứng cử viên đối lập đệ đơn khiếu nại tại Quốc Hội và Tối Cao Pháp Viện Hội Đồng Tuyển Cử Trung Ương. Theo hiến định trong vòng 3 ngày Tòa Tối Cao Pháp Viện Sài Gòn phải xét xử. Nhưng Trung Ương của Nguyễn Văn Ngân cho lệnh nhận chìm xuồng. Qua sau 3 ngày Quốc Hội bù nhìn VNCH hợp thức hóa kết quả bầu cử gian lận, vi luật, vi hiến tại tỉnh Bình Thuận.

Là một người liêm sĩ, ông PTCTTT Nguyễn Văn Ngân không thể đổ tội cho thuộc cấp tỉnh Bình Thuận: lịch sử là lịch sử, tội đồ là tội đồ, không ai có thể sửa lịch sử.

Tạo hỗn loạn chính trị, phá hoại nền dân chủ phôi thai miền nam khiến nhân dân ta thán, bất công xã hội, loại trừ tiếng nói đối lập cũng cố guồng máy Cần Lao Công Giáo Đảng Trị làm suy vi đất nước là làm lợi cho đối phương, ông lại đổ tội cho Mỹ:

“Để khuyến khích liên danh Dương Văn Minh nhập cuộc, chúng tôi đã chỉ thị cho các tỉnh, thị trưởng từ Quảng Trị vào đến Bình Tuy là những vùng Ấn Quang có ảnh hưởng và các đô thị Sài Gòn, Gia Định... “thả nổi” cuộc bầu cử dân biểu được tổ chức một tháng trước cuộc bầu cử tổng thống”.

Trên thế giới một nước tự do dân chủ nào người cử tri đi bầu có lính kèm súng kè kè bên hông??? Tại tỉnh Ninh Thuận và bình Thuận, dười triều đại quân phiệt Đại Tá tỉnh trưởng Trần Văn Tự và Ngô Tấn Nghĩa có những cuộc bầu cử từ cấp xã đến dân biểu Quốc Hội đã xảy ra như thế.

 

Một không là đủ

Ông cống hiến hồi ký chính trị để chạy tội cho mình, hài tội ông Trần Thiện Khiêm. Nhờ vậy dư luận biết thêm một số bí mật thâm cung bí sử trong Phủ Đầu... Bò ăn hại đái nát. Thật sự Bốn Không của ông là quá thừa. Ông PTCTTT xài hơi sang rồi đấy! Chỉ cần Một Không là quá đủ. Đó là không tham nhũng.

Vừa không cộng sản, không trung lập, không cắt đất... lại bỏ miền Trung! Tại sao lại không bỏ cái đầu của tổng thống Thiệu để cứu nước, điû vào lòng dân tộc nghìn thu? Bốn Không của ông là thế nào?

 

Phủ Đầu Rồng hay Phủ Đầu Bò?

“Thu hẹp lãnh thổ trong thời gian còn kịp, cụ thể là bỏ vùng 1, một phần hay toàn phần vùng 2, phù hợp với thực lực quốc phòng.”

Trong thâm tâm ông luôn muốn che đậy những thối nát, trong đầu não càng ung thối chiếc ghế của ông càng có nhiều chân hơn và vững chắc hơn. Nếu trong sạch hóa chính phủ, nhưng người liêm sĩ, cương trực, ái quốc tham gia làm sao ông còn cơm áo? Làm lãnh tụ Tối Cao Trung Ương không cần biết: TU, TỀ, TRỊ, BÌNH. Chỉ cần: KHOM, QUÌ, GIỰT, CHẠY:

“Sau tu hiến pháp 1974, ông Khiêm mất hy vọng trở thành tổng thống, nên qua ngã Đại Việt Hà Thúc Ký, đã cung cấp tài liệu tố cáo ông Thiệu trong cáo trạng tham nhũng của linh mục Trần hữu Thanh.

Trong suốt thời gian giữ chức vụ thủ tướng từ chinh đến 1975, chính phủ của ông Khiêm là một chính phủ thụ động, luôn luôn tuân hành những chỉ thị của người Mỹ, Ông có danh hiệu là “Ông thủ tướng ngậm miệng ăn tiền”. Ông cấu kết với các tướng lãnh tham nhũng để tồn tại và chuẩn bị cho vai trò tương lai của mình. Ông hy vọng, sau ông Thiệu, người Mỹ sẽ chấp nhận ông.”

 

Phi dân tộc

Phủ Đầu Rồng để lộ nguyên hình là nhóm lãnh tụ phi dân tộc, coi đất nước là của riêng. Ông Ngân chỉ biết nhắm mắt, phục vụ mù quáng cho một chế độ thất nhân tâm. Hành vi và tư tưởng của một kẻ nô bộc gánh nước quét nhà vì miếng cơm manh áo không hơn không kém, những lời bộc lộ của một Lãnh Tụ Tối Cao thật là một nỗi ô nhục cho đồng bào và chiến sĩ các cấp:

“Với trách nhiệm phụ tá chính trị, tôi có bổn phận phải nghiên cứu và phân tích các nhân vật và thế lực có ảnh hưởng đến chính trường, đặc biệt là một số tướng lãnh quân đội nắm binh quyền, không phải để củng cố địa vị cá nhân của mình, nhưng để bảo vệ tổng thống và chế độ.”

 

Khoa bảng và liêm sĩ

Người khoa bảng là người có học vấn đậu đạt nhưng chưa hẳn là người có nhân phẩm theo đạo lý Á Đông. Người có liêm sĩ không cần là người có khoa bảng nhưng là một người được kính trọng trong xã hội. Người có phẩm cách biết tự trọng, biết vinh, biết nhục, biết chánh tà. Đó là mẫu người thấm nhuần đạo lý là một người biết lấy ô nhục dân tộc làm ô nhục cho chính mình. Biết giữ thể diện một con người Việt Nam trước ngoại nhân. Một con người biết giữ khí tiết không chạy theo bã lợi danh nhơ nhớp, không ngã theo cương quyền, không a dua với bạo lực. Một con người Việt Nam phải biết ăn quả nhớ kẻ trồng cây, uống nước nhớ đến công lao kẻ đào giếng cực khổ. Nằm trong phòng ấm chăn êm, ôm đào non, gái đẹp phải biết nhớ đến chiến sĩ dang hi sinh xương máu ngoài mặt trận.

Một người Việt phải có đức tính tối thiểu: không vô ơn bội nghĩa, không ăn cháo đá bát. Đã không biết ơn thì chớ lại còn mạt sát tập thể quân đội torng đó có cả anh em, bà con, bậc lớn tuổi trưởng thượng, thanh cao đáng làm bậc thầy mình. Những hành vi các một con người Việt Nam không xứng đáng thật là đau xót cho tổ quốc Hùng Vương. Hành động vơ đũa cả nắm đó là một kẻ khoa bảng trí thức, lãnh đạo tối cao VNCH!!!

“Hầu hết các tướng lãnh đều thoát  thai từ một môi trường xấu, nguyên phục vụ torng những đội quân viễn chinh Pháp, là những đội quân thiếu truyền thống. Họ không có lý tưởng chính trị và cũng không có lương tâm trách nhiệm của một người lính chuyên nghiệp. Vì không thể tiến thân bằng con đường học vấn nên họ phải vào quân đội để kiếm sống. Do sự bành trướng của quân đội nên họ được thăng cấp rất nhanh, nhưng thiếu kinh nghiệm chiến trường, không biết hoặc không cần biết tới nghệ thuật lãnh đạo, chỉ huy. Đa số đều tham nhũng, nuôi dưỡng tình trạng ma, lính kiểng, đã làm băng hoại cả một quân đội.”

 

Kiến thức chính trị khu chén

Nhờ đắc thời đắc thế trong thế giới mù lòa có một chàng chột. Theo vốn liếng chính trị ếch ngồi đáy giếng của ông Ngân biết trong toàn miền Nam chỉ có 3 ông Thiệu – Khiêm – Đôn mà thôi. Ngoài ra không có ai biết chính trị, không có ai tài đức cả. Ông Ngân lại còn có tài tiên tri, nếu 3 vị lãnh tụ tài ba này mất thì VNCH diệt. Quả đúng phóc.

Ký giả Phan Thanh Tâm hỏi ông Ngân giải đáp:

“H: Ông Đôn đâu phải là nhân vật lý tưởng để thay ông Khiêm? Nếu ông Khiêm là người sẵn sàng thi hành chỉ thị của ngoại bang thì ông Đôn cũng vậy. Có phải chính ông Đôn cũng đã tuân lệnh Mỹ để đóng một vai trò chủ động trong cuộc đảo chánh ông Diệm 1/11/63?

TL: Đúng, ông Đôn không phải là nhân vật lý tưởng nhưng tìm đâu ra con người lý tưởng trong hoàn cảnh xã hội và chính trị của Việt Nam lúc bấy giờ? Ông Đôn là người cần thiết để thanh lọc và chấn chỉnh hàng ngũ quân đội. Ông chưa bị mang tiếng tham nhũng. Ông là một tướng lãnh cao cấp và là đàn anh trong hàng tướng lãnh mà đa số được Pháp đào tạo trước 1955. Họ vẫn còn mang nhiều mặc cảm tự ti đối với ông Đôn về mặt trình độ văn hóa, thành phần giai cấp, tính cách chính thống của một sĩ quan được đào tạo trong quân đội chính qui Pháp. Ông đã tỏ ra là người năng động, có uy tín với quân đội và có thể thực hiện một cụôc thanh lọc. Về phương diện chính phủ, ông cũng là người có uy thế vì được giới dân sự xem là một tướng lãnh có văn hóa.”

 

Một cái nghề

Ông bà ta có dạy: “Nhất nghệ tinh nhất thân vinh”. Ông Ngân nhờ thuộc lòng câu ấy đã đưa ông lên tột đỉnh vinh hoa phú quí với cái tài “sao, chép, cắt, đục” cũng là một cái tài được ghi vào bảng tiểu sử thân thế sự nghiệp. Công việc của một cái máy computer sẽ làm nhanh, chính xác đẹp hơn nhiều. Sung sướng nhất đời tổng thống Nguyễn Văn Thiệu khi ban hành Luật Người Cày Có Ruộng.

Trong khi ấy người nông dân đau khổ, bao nhiêu công lao mồ hôi nước mắt từ mấy đời cha ông dành dụm cho con cháu, nay bị chính phủ cướp mất lấy danh cho Nguyễn Văn Thiệu. Thủ phạm là Nguyễn Văn Ngân, kẻ tạo ra bất công xã hội, dân chúng ta thán là chỗ sanh sôi phát triển cho cộng sản nằm vùng. Tại sao ông Thiệu, ông Ngân không lấy tài sản trong ngân hàng Thụy Sĩ và Bank of America, trong tủ sắt đem ra chia cho dân để lấy danh? Nguyễn Văn Ngân là kẻ có công lớn trong việc giựt sập VNCH. Trong khi quân đội chiến đấu trên trận mạc để bảo vệ từng tất đất, và sự an bình cho dân chúng.

“Tôi làm việc với tổng thống Thiệu từ đầu năm 1965 đến tháng 5 – 1974. Đầu năm 1965, ông Thiệu lúc bấy giờ là trung ương Tổng Trưởng Bộ Quốc Phòng kiêm Phó Thủ Tướng trong chính phủ Phan Huy Quát. Ông thành lập ở Bộ Quốc Phòng một bộ phận nghiên cứu được quan niệm là đầu não của quân lực về chính sách. Bộ phận này cần một số sĩ quan có bằng cấp đại học và có khả năng nghiên cứu. Tôi được thuyên chuyển từ Bộ Tổng Tham Mưu về Bộ Quốc Phòng trong trường hợp này, từ đó thì cuốn vào guồng máy chính trị. Trước khi bị động viên năm 1962, tôi là chuyên viên tại Ủy Ban San Định Lậut Pháp của Quốc Hội Đệ nhất Cộng Hòa, là ủy ban nghiên cứu việc thống nhất các bộ dân luật và hình luật Bắc, Trung, Nam. Đến năm 1972, dưới thời đệ nhị Cộng Hòa, các bộ luật này mới được ban hành trong thời gian quốc hội ủy quyền cho Hành Pháp. Trong cuộc bầu cử tổng thống 1967, tôi là đại diện của Trung tướng Thiệu trong liên danh Thiệu – Kỳ tại Hội Đồng tuyển cử trung ương cùng luật sư Nguyễn Văn Lộc là đại diện của Tướng Kỳ.”

Trong hệ thống giáo dụ của Mỹ có thông lệ ghi bảng lượng giá giáo sư vào cuối khóa học và trong công sở người xếp đánh bảng giá cho nhân viên thuộc cấp vào mỗi lục cá nguyệt. Việt Nam Cộng Hòa có lệ co giò chạy ra ngoại quốc, tôi tớ đánh giá ông chủ. Nhờ vậy đồng bào biết được những thâm cung bí sử Phủ Đầu... Bò.

“Tổng thống Thiệu theo tôi là người yêu nước, có lập trường quốc gia vững chắc, có khả năng, nhưng gặp hoàn cảnh khó khăn gần như không thể nào xoay trở. Người ta chỉ thấy được cái vinh quang bề ngoài mà không thấy được cái đắng cay mà ông ta phải chịu đựng, sự đơn độc trong lãnh đạo không thể chia sẻ với bất cứ ai. Có một lần vào năm 1972, lúc đứng dậy ra về sau khi làm việc, tôi nói với ông: “Tổng thống phải cẩn thận vấn đề an ninh, vì khi người Mỹ thay đổi chính sách thường thay đổi lãnh đạo một cách tàn nhẫn, như trường hợp các tổng thống Ngô Đình Diệm, Madsaysay, Lý Thừa Văn, ... Trong khi đó với người Pháp thì Bảo Đại, Nguyễn Văn Tâm, Trần Văn Hữu, Phan Văn Giáo đều chết bệnh hoặc sống già.” Nghe tôi nói, mặt ông tối sầm lại, nhìn tôi một lúc rồi trả lời: “Tôi nói thật với anh là tôi không có an ninh.” Ông tiếp: “ Anh cũng biết hội đồng An Ninh Quốc Gia là để hợp thức hóa các quyết định của tôi chớ đâu phải để thảo luận, “bọn xịa” ngồi ở đó mà....Có những điều tôi nói với anh nếu anh tiết lộ thì tôi sẽ bị nguy hiểm.” Oâng là người biết nhẫn nhục và có khả năng tự kiềm chế cao, mặt khác lại là con người có tinh thần quốc gia biết nhục.”

Cũng nhờ ông Ngân mà người dân biết được khí phách của vị tướng, vị lãnh đạo quốc gia cũng là một giáo chủ: bất chấp danh dự, trách nhiệm, tổ quốc.

Giáo chủ Tân Lão Tử có pháp môn thần bí: “Cắn răng,  ngậm miệng, nín hơi, sống tàn. Thở mạnh hơi, CIA nghe là bị thịt đấy! Đó là thuật trường sanh của giáo chủ Đạo Nhục.

“Tôi nhớ dịp Kissinger qua Sài Gòn với dự định đi Hà Nội sau đó để ký tất hiệp định Paris. Việc không thành vì ông Thiệu không chấp nhận nội dung bản văn. Hai bên Việt Mỹ họp liên miên. Cuối cùng, Kissinger phải bỏ ý định đi Hà Nội và rời Sài Gòn sau đó. Ngày hôm sau tôi làm việc riêng với TT Thiệu, ông kể cho tôi nghe thái độ của Kissinger  với giọng còn tức giận. Oâng nói: “ Nó ngồi như thế này này – Ông lập lại điệu bộ của Kissinger – nằm dài trên ghế, ưỡn bụng lên. Thái độ nó như một thằng thc dân. Tôi xáng cho nó một “thương con nên phải chiều vú” Năm đó, có đám cưới người con gái của ông. Tôi có cảm tưởng như đám cưới chạy tang vì áp lực của Mỹ đến dồn dập với những tối hậu thư của Nixon. Oâng kể với tôi: “Tôi nói với người Mỹ để yên cho tôi một ngày để tôi lo cho con tôi vì đời con gái chỉ co một ngày đó là quan trọng.” Cha Giác, Linh Mục Tuyên Úy có lần cho tôi biết sau khi dự tiếp tân nhận lời chúc mừng của ngoại giao đoàn và khách nơi đại sảnh đường trong ngày quốc khánh 1/11 cũng là ngày hai anh em ông Diệm bị hạ sát, ông Thiệu trở về căn nhà nguyện hỏ ở hậu dinh thự thánh lễ. Ông Thiệu nói với cha Giác, lý do xinh thanh lễ là để ông “cầu nguyện cho linh hồn ông Diệm được cứu rỗi và xin Người cầu xin cho ông và đất nước vượt qua được những ngày khốn khó.”

Theo ông Ngân thì miền Nam đã đến thời tàn vận mạc, nhân tài đã cạn kiệt trong quá khứ và kể cả tương lai. Hiện tại chỉ còn Minh Vương: Thiệu Khiêm Đôn mà thôi.

“Vì nhiệm vụ và công việc, tôi đã gặp hầu hết các chính khách miền Nam, từ thế hệ các cụ Nguyễn Thế Truyền, Trần Văn Lý, Vũ Hồng Khanh, tới thế hệ ông Thiệu, kể cả lớp tướng lãnh, và thế hệ sau đó – nếu có người tôi không gặp là vì không cần thiết phải tiếp xúc – thì phải nói rằng lớp trước ông Thiệu đã lớn tuổi và mất mội trường trui rèn nên đã cùn lụt, lớp sau ông Thiệu và cùng thời với ông (40 – 50 tuổi lúc bấy giờ) thì không thấy người nào có khả năng hơn ông."

 

Thầy nào tớ nấy

Thái độ đổ tội, chạy tội của ông Ngân sao y chánh bản của quan thầy Mỹ. Tạo ra bù nhìn, thối nát đổ tội lên đầu, chạy tội, kết án kiểu Mỹ: “Quân đội VNCH hèn nhát, từ nan chiến đấu chống cộng sản”. Sản phẩm của Mỹ: “Đục Khoét, Giựt Chạy” đó là những tài liệu mật chưa giải độ mật. Oâng Ngân chờ những người khác chết hết khỏi có ai đối chất, vu khống chụp mũ cũng dễ thôi.

“Công luận đã kết án TT Thiệu về sự sụp đổ miền Nam và quy trách tất cả mọi tội lỗi cho ông. Điều này dễ hiểu vì trăm dâu đổ đầu tằm. Hai mươi lăm năm là quảng thời gian dài đối với đời người nhưng là quãng thời gian ngắn đối với lịch sử. Hiện còn nhiều việc chưa sáng tỏ,  nhiều tài liệu chưa giải mật.”

Lên tiếng cho VNCH II cũng như nhau, là Cần Lao Công Giáo Diệm không Diệm, ông Ngân dựa hơi hùm rung cây nhát khỉ với sách lược chủ chiến, hiếu sát của Hitler. Rất may cho VNCH Vô Sách Lược. Nếu có theo Sách Lược Phát Xít ngày nay miền Nam chỉ toàn là đàn bà, con cháu đều mang dòng máu Tây Ban Nha, Bồ Đào Nha, Pháp, Mỹ. Con trai sẽ là Phao lồ, Jô Sê. Con gái là Ma Ri, Phăn Xi Cô. Giống như các giống dân bản địa bị diệt chủng Châu Mỹ La Tinh như: Mexico, Puerto – Rico, Cuba, Philippines, Peru, Chili... Những họ Đinh, Lê, Trần, Lý là những từ dị họm đối với thế giới.

Sanh ra một người Việt Nam rất khó, thành một người Việt Nam lại càng khó hơn. Cho nên hãnh diện là một người Việt Nam có dòng máu Rồng Tiên. Một con dân Việt Nam bao giờ cũng vững tin vào sự tất thắng của lịch sử giống nòi. Chỉ có những kẻ mất gốc là chao đảo vọng ngoại, quì gối cầu xin ban bố, cùng nhau tranh giành khúc xương thừa của ngoại nhân. Một dân tộc hấp thụ ba nền văn minh triết lý Đông Phương. Nền văn minh Tam giáo Phật- Lão- Khổng sẽ đánh bại chủ nghĩa Đế Quốc, Vô Thần cộng sản mà không cần phải cầu khẩn lý thuyết Hiếu Sát, Hiếu Chiến và lò Sát Sanh của Hitler để rồi lãnh hậu quả Việt Tộc diệt chủng.

Tự xưng là một lãnh tụ tối cao của VNCH, cầm vận mạng một thể chế trong tay, nhưng không biết chủ nghĩa Phát Xít, Chủ nghĩa cộng sản phát nguồn từ đâu? Hậu quả của nó như thế nào? Tại sao những chủ nghĩa ấy đem ra áp dụng? Phát ngôn bừa bãi. Thật là tủi nhục cho Tổ Quốc Lạc Hồng. Chắc hẳn ông răn đe với dân tộc rằng Độc Tài Cần Lao Công Giáo chưa đủ tiểu chuẩn phải cần đến Lò Nướng Thịt của Hitler cho Việt Nam sớm về Thiên Đường? Đàn ông bị diệt chủng, đàn bà sanh con lai cho rặc giống ngoại bang?

Quốc ngữ sẽ là tiếng Bồ Đào Nha, Tây Ban Nha giống như số phận các giống dân Nam Mỹ La Tinh: Mễ Tây Cơ, Phi Luật Tân, Cuba.....ngày nay.

 

Đồng bào và chiến sĩ là nạn nhân phi dân tộc

Trong cuộc chiến tranh tương tàn diệt chủng Quốc Cộng suốt từ năm 1954 cho đến nay đồng bào và chiếnsĩ là nạn nhân của bọn người Phi Dân tộc. Miền nam dân chúng sống trong ách độc tài của Đảng Cần Lao Công Giáo Diệm-Thiệu. Miền Bắc chịu trong gông cùm Đảng cộng sản Đông Dương. Chiến sĩ và đồng bào vô tội đứng giữa phải chịu cảnh bóc lột tàn nhẫn của hai tập đoàn tay sai ngoại bang. Chiến sĩ cùng một lúc phải đánh hai thứ giặc: Tham Nhũng bên trong và Cộng sản bên ngoài.

Cấp lãnh đạo miền Nam tập họp những kẻ mất gốc, vọng ngoại, thối nát mệnh danh khoa bảng trí thức sống bằng xác chết của chiến sĩ nơi tiền tuyến, bằng nước mắt của quả phụ khóc chồng, từ vành khăn tang cô nhi, nỗi khổ đau tàn phế của thương phế binh lê la đau khổ, những chiếc quan tài trên các nẽo đường vào làng. Đó là Bất Nhân.

Aên trái không biết công lao người trồng cây, ngủ nệm êm chăn ấm, vợ đẹp, hầu non không biết ai đã lao đầu vào chỗ hiểm nguy ngày đêm nơi trận mạc. Còn mạt sát tập thể quân đội. Đó là Bất Nghĩa.

Nhận mình là cấp lãnh đạo Tối Cao, không biết phân biệt ngoại bang Pháp Mỹ và Việt Nam. Đồng hóa thiểu số quan nhân thối nát là tập thể quân đội, chính quyền Cần Lao Công Giáo Diệm-Thiệu là Quốc Gia. Trong cuộc chiến tranh Quốc Cộng từ năm 1954 đến nam 2001 ông Ngân không biết mình đứng trong hàng ngũ nào. Không biết Chủ nghĩa Phát Xít, Chủ nghĩa Cộng sản, Chủ nghĩa Tư Bản từ đâu phát xuất, tại sao nó ra đời, do ai tạo ra, hậu quả như thế nào? Đó là Bất Trí.

Biết VNCH bù nhìn Mỹ vẫn chạy theo chấm mút, mưu cầu danh lợi. Không biết sự tồn vong giống nòi, ôn nhục Tổ Quốc. Đó là Vô Liêm Sỉ.

Lãnh đạo đất nước đầy đủ những thứ Bất Nhân, Bất Nghĩa, Bất Trí, Vô Liêm, Tham Sống Sợ Chết. Việt Nam Cộng Hòa không bị diệt sớm hơn 1975 là vì Việt cộng quá dở. Nhờ có chiến sĩ can trường bảo vệ đất nước.

 

Phúc đức cho giống nòi Hồng Lạc

Chính thể VNCH I và II là những chính phủ bù nhìn của ngoại bang. Hà Nội theo chủ nghĩa Tam Vô, Sài Gòn theo Nhất Vô: Vô Sách Lược. Chống cộng sản theo sách lược Hoa Thịnh Đốn. Đó là Chống Cộng Tiền Chế.

Chống cộng, không hề biết chủ nghĩa cộng sản. Đó là chống cộng Mù Quáng.

Chống cộng thao Cần Lao Công Giáo là chống cộng Cuồng Tín. Chống cộng Vô Ý Thức.

Chống cộng tiền định là chống cộng bằng tiền của Mỹ. Khi nào Mỹ cúp viện trợ ùa nhau chạy như đàn vịt. Đó là chống cộng Tiền Định.

 

Việt Nam Trường Tồn

Việt Nam là tử địa chôn những Chủ nghĩa Đế Quốc, thực dân lể cả đế quốc Giả Đạo. Cho dù họ cấy đạo quân số năm, tay sai chờ sẵn dâng Tổ Quốc Việt Nam cho ngoại nhân. Như Linh Mục Hoàng Quỳnh đã chủ trương: “Thà mất nước không thà mất Chúa.” Ngô Đình Nhu tuyên bố với Vatican: “Ấp chiến lược trong vòng 10 năm sẽ công giáo hóa toàn thể miền Nam.” Linh mục Trần Hữu Thanh tuyên bố: “Lá cờ vàng ba sọc đỏ là tượng trưng cho Chúa 3 ngôi: Chúa cha, Chúa con, thánh thần.” Linh Mục Lương Kim Định nhận nhiệm vụ sửa lại Việt sử, chửi lại tổ tiên cho phù hợp với Tội Tổ Tông Truyền: “Bà Âu Cơ lấy ông nội và cha làm chồng” (Xin đọc Triết Lương Kim Định).

Phi dân tộc Hà Nội đẩy lui Phi dân tộc Cần Lao Tôn Giáo miền Nam. Cuối cùng dân tộc vẫn thắng. Những chủ nghĩa đế quốc đã và sẽ thất bại trước nền văn minh Tâm Linh Việt Tộc.

Bằng truyền thống Hiếu Hòa làm Triết Thuyết dẫn đạo hợp với lòng ái quốc của chiến sĩ can trường và tình thương đồng bào chủ nghĩa Tam Vô sẽ bị Hóa Giải, dân ta sẽ giải phóng chủ nghĩa cộng sản. Lấy dân tộc hóa giải phi dân tộc. Việt Nam trường tồn từ ngàn xưa cho mãi mãi ngàn sau là nhờ văn minh Tam giáo Khổng –Lão-Phật.

Dân tộc ta sẽ cùng nắm tay xây dựng lại quê hương trong tình thương yêu đồng bào Việt Nam dẫn đầu kỷ nguyên mới làm rạng ngời trước năm châu.

Ngày vinh quang của dân tộc sẽ dành riêng một chỗ đứng trong trang Ô-Sư cho những thành phần phản bội giống nòi. Tổ quốc Việt Nam bao giờ cũng dang tay đón chờ những đứa con lạc loài biết quay đầu về với Đại Gia đình Dân tộc.

Miền nam thua trong cuộc chiến Quốc Cộng là vì sống trong ảo tưởng. Chống cộng khoán trắng, không có một sách lược. Bảo vệ một kho tàng giả mà cứ ngỡ là vàng thật. Lầm lẫn Cần lao Công Giáo là quốc gia. Tay sai ngoại bang cứ bảo đấy là dân tộc. Ngày nào người Việt nhận được chân tướng kẻ thù, ngày ấy Việt Nam sẽ có tự do dân chủ. Cuồng tín chống với mù quáng chỉ đem lại đất nước suy tàn, kiệt quệ, mắc mưu ngoại bang, tưởng lập công nào ngờ là tộ đồ dân tộc.

Những người con thân yêu của tổ quốc: những chiến sĩ vô danh và Nguyễn Khoa Nam, Lê Văn Hưng, Trần Văn Hai, Lê Nguyên Vỹ ....luôn luôn là hồn thiêng sông núi trong lòng dân tộc.

Những kẻ sống mà như đã chết, những xác chết chưa chôn lâu lâu lại dở ra xông mùi ô nhiễm trong cộng đồng người Việt hải ngoại hãy cố giữ lại chút liêm sỉ, đừng nên mạo danh là Quốc Gia, đại diện cho quân đội mà làm tủi lòng an linh chiến sĩ đã bỏ mình vì lý tưởng giống nòi Rồng Tiên. Đừng lấy danh nghĩa của một vài thiểu số lính khố xanh, khố đỏ sát nhập và đồng hóa với quân đội. Đừng nhận vơ chính quyền Cần Lao Công Giáo độc tài làm Quốc Gia.

Những ai mệnh danh VNCH, tập thể quân đội hãy trả lời: CNCS phát nguồn từ đâu? Tại sao nó phải có? Mục đích của CNCS là gì? Ai sáng tác ra? Đừng lấy danh nghĩa chống cộng chống đồng bào vô tội. Chụp mũ lung tung, chống cộng vô ý thức đã và đang làm lợi cho cộng sản.

Hành động lấy thịt đè người, chống cả đồng bào về nước thăm mồ mã ông bà, ca sĩ kiếm bát gạo vì nghề nghiệp của họ cũng bị chống, báo chí cũng bị chụp mũ. Những người tự nhận mình là Quốc Gia là như thế đó sao? Chánh nghĩa là như vậy ư?

Một lời cuối cùng thưa cùng ông Ngân, ông Thiệu và các lãnh tụ Cần Lao Công Giáo:

Có biết vì sao giám mục Ngô Đình Thục và TT Nguyễn Văn Thiệu sau khi VNCH bị diệt, đến cầu xin yết kiến Giáo Hoàng thì bị xua đuổi một cách tàn nhẫn? Và nguyên nhân gì bà Nhu bị giam trong tòa thánh La Mã hay không? Đó cũng là lý do tại sao ông Diệm Nhu phải bị giết. Khi trả lời được câu hỏi này, linh hồn mấy ông mới thấy được sự thoải mái trước khi nhắm mắt. Bằng không các ông luôn luôn bị ray rứt cho đến khi buông tay.

Khỏi uổng công sống ăn bánh vẽ chết chờ truy phong. suốt đời sống trong ảo tưởng thờ thần tượng thánh thiện nhưng nào ngờ giả nhân giả nghĩa.

Ngày nào mấy ông chứng ngộ được Chân và Giả, lớp áo nhà tu, tôn giáo và chinh trị, ngày ấy là ngày đại hạnh cho giống nòi. Việt Nam tự nhiên có tự do, dân chủ. Không cần phải cầu vọng ngoại bang nào cả.

Thật sự cộng sản không có gì ghê gớm như các ông quá đề cao vì thiếu sự hiểu biết về nó và vì có sự đồng lõa của các thế lực đế quốc ăn chia xương máu của các giống dân nhược tiểu.

Cộng sản là con quaí vật Sphinx thành La Mã nuốt sống những ai không biết nó. Nó sẽ tự tan biến khi ai biết được nó.

Cựu Chiến Sĩ Sư Đoàn 7 Bộ Binh kính dâng nén hương lòng đến tất cả anh linh chiến sĩ đã vì sự sống còn cho anh linh dân tộc.

Trần Văn Trọng

PO Box 468 - Patuxent River, Mục đích 20670,  USA
Kỷ niệm 19/6/2001

         


 

Copyright (c) DaiChung News Media 2002