Đại Chúng số 79 - phát hành ngày 1/8/2001

Duramax

Giới Thiệu
Sách Mới


NÓI CHUYỆN VỚI TÚ GÀN VỀ LƯƠNG TÂM NGƯỜI CẦM BÚT: CẮT XÉN CÂU VĂN, XUYÊN TẠC SỰ THẬT, NHẮM TRẢ THÙ CÁ NHÂN, ĐẦU ĐỘC TINH THẦN QUẦN CHÚNG... LÀ MỘT HÀNH VI ĐÊ TIỆN CẦN PHẢI CHẤM DỨT NGAY!

VÂN NAM

Mới đây bỗng nhiên tôi nhận được bài “Tay sai và lính đánh thuê” cuả ông Tú Gàn gửi vào E. Mail cho tôi. Sau đó chắc bài này sẽ được đăng lại trên tờ Sài Gòn Nhỏ, ở Bolsa, Cali. Thú thực cho đến nay, tôi vẫn chưa hề gặp mặt ông Tú Gàn, chưa từng liên lạc xã giao, mà chỉ nghe phong phanh dường như trước kia, ở VN, dưới thời TT Thiệu, ông từng làm thẩm phán xử án tại một tỉnh nhỏ nào đó ở miền Trung với tên thật là Nguyễn Cần. Sau năm 1975, qua Mỹ ông sinh sống qua ngày bằng tiền trợ cấp xã hội vì không đủ khả năng lao động, nên có nhiều thì giờ rảnh rỗi bèn xoay sang viết lách lai rai cho tờ Sài Gòn Nhỏ, dưới bút hiệu Tú Gàn. Trong thời gian qua, tôi vẫn chưa có dịp nào thưởng thức văn tài cuả Tú Gàn. Nay nhận được bài cuả ông, tôi tò mò đọc, trong lòng cứ tưởng sẽ được thưởng thức những lời hay ý lạ cuả một ông cựu thẩm phán cuả nền đệ nhị CH miền Nam. Nhưng chẳng dè tôi đã nếm phải một con cá ươn đã bốc mùi xú uế đến mức phải nhăn mặt, bịt mũi ngay kẻo lộn mửa!

Bài này, ông Tú Gàn nhắm đả kích các ông Đỗ Mậu, Trần Chung Ngọc, Đặng Văn Nhâm, và thiền sư Nhất Hạnh, sau khi đã đăng trọn vẹn bài thơ cuả Lê Thu Trần, một cây bút CS ở VN mạt sát thậm tệ quân đội và chính quyền miền Nam bằng những câu mà tôi xin trích lại một đoạn ngắn như sau:

“Lũ chúng là ai – bọn tay sai gớm ghiếc,
Từ thuở Tây sang, cha chúng cũng đã
Biết quì...
Chúng là ai nhân dân ta thưà biết
Từ Bảo Đại, Kim, Diệm, Nhu, Thiệu, Kỳ, Minh Khánh
Và bọn nguỵ quyền cố chết bám đuôi Sam.
Ta cứ tưởng bài học 30/4 làm cho chúng
Hết thời lầm lỡ
Mà học làm con người tránh kiếp ngưạ dê!
Nhưng sức mạnh cuả Đô la làm chúng mụ....
Nay chúng cứ tiếp tục lao mình làm
Con thiêu thân trên ngọn lưả...”

Đọc hết bài thơ dẫn nhập này, không một lời bình phẩm cuả ông Tú Gàn, tôi chợt nhận thấy ông ta muốn thực hiện trò “dương đông kích tây” hay thủ thuật “một tên hai đích”, hoặc nói theo thuật ngữ CS là dùng diện để thực hiện điểm, mượn cớ công kích những kẻ thù riêng gồm các ông Đỗ Mậu, Trần Chung Ngọc, Đặng Văn Nhâm, Nhất Hạnh... để thực hiện chủ đích phổ biến rộng rãi bài thơ nguyền rủa, chửi bới thậm tệ tòan thể ngụy quân và nguyền miền Nam mà không sợ bị tố giác là “tay sai CS nằm vùng, phổ biến thi văn nhục mạ toàn thể quân dân miền Nam từng làm nô lệ cho Tây, đến bây giờ lại tiếp tục làm kiếp ngựa dê chạy theo đuôi Mỹ để hưởng Đô La!”...

Trước độc chiêu và thâm ý đó cuả Tú Gàn, tôi không khỏi rùng mình!

Như mọi người đều biết, từ ông Tú Gàn đến các ông Đỗ Mậu, Trần Chung Ngọc, Đặng Văn Nhâm và Nhất Hạnh trong truyện này, tôi đều chỉ “văn kỳ thanh bất kiến kỳ hình” và đều “kính nhi viễn chi” như nhau mà thôi. Tôi không hề có thiên kiến hay định kiến nào với một ai. Mặc dù hiện trong tay tôi đang có một số tài liệu về “tiền tích” cuả đồng chí Lữ Giang Nguyễn Cần hồi còn ở VN, thời gian sau khi CSBV chiếm miền Nam và trước khi Nguyễn Cần chuồn sang Mỹ. Nhưng tôi vẫn không vội qui kết và đặt vấn đề “nằm vùng” ra đây làm gì. Như thế thiếu quân tử!

Sau khi đọc xong bài này cuả ông Tú Gàn, ngoài cảm giác rùng mình ghê sợ như đã nói trên, tôi còn khám phá ra được những hiện tượng sa đoạ đến mức vô luân cực kỳ đáng lo ngại trong một vài người cầm bút ở hải ngoại ngày nay. Vì thế, bất đắc dĩ tôi phải mất thêm chút thì giờ viết bài này để thương xác với ông Tú Gàn về một vài điều thuộc phạm vi lương tâm tối thiểu cuả người cầm bút, đồng thời cũng muốn nhân dịp này cảnh giác các giới đọc giả hải ngoại hãy nên thận trọng trước những ngòi bút tẩm thuốc độc, có thể gây nên bệnh dịch hạch trong dư luận quần chúng.

Tuy không phải là người cầm bút nhà nghề, cũng không phải là một cựu thẩm phán, nhưng với thiên bẩm “nhân chi sơ, tánh bản thiện”, tôi hiểu được rằng: Phàm làm người không nên biạ đặt và vu cáo cho thiên hạ, dù cho người đó là kẻ thù cuả mình!

Vả chăng, tôi quan niệm: Ngay đối với kẻ thù ta cũng phải tỏ ra quân tử và biết lấy lễ mà đối đãi với nhau. Như thế mới đúng đạo nhân luân!

Trong bài này, có lẽ vì thù hận gì đó với ông Đặng Văn Nhâm dữ lắm, nên ông Tú Gàn đã viết nguyên văn như sau:

“Trong cuốn “Bí mật hậu trường chính trị miền Nam” Đặng Văn Nhâm đã phịa ra những chuyện ngu xuẩn ít ai tưởng tượng được. Đặng Văn Nhâm viết: “Tụi cán binh CS vào Nam đem theo mỗi đưá cả kí lô thuốc phiện, dĩ nhiên phải nhằm vào một mục tiêu chính trị thâm độc, lâu dài. Trước hết, nếu tên cán binh ấy sống sót, thì nó sẽ bán số thuốc phiện ấy ra lấy tiền tiêu pha, thay vì lãnh lương. Trong trường hợp thằng cán binh ấy bị bắn chết, thì khi thu dọn chiến trường, tụi lính quốc gia ăn cắp thuốc phiện trên xác lính VC để về hút. Như thế, tuị lính QG sẽ lần hồi nghiện thuốc phiện hết... (trang 338). Thằng lính QG chết, lục xác nó, thế nào cũng bắt được một cái muỗng nhôm, một cái đèn cầy nhỏ và một ống chích...(trang 339)”.

Tiếp đến một đoạn khác, ông Tú Gàn lại còn không tiếc lời sỉ vả ông Đặng Văn Nhâm bằng những câu hết sức lỗ mãng nguyên văn như sau:

“Đặng Văn Nhâm chỉ là một thứ cặn bã cuả xã hội miền Nam, trốn quân dịch, có trình độ cũng chỉ ngang Đỗ Mậu, viết lách nham nhở, nhiều đoạn câu bất thành cú, không biết gì về đời sống quân ngũ, cứ nghe người khác kể hay tưởng tượng ra rồi viết bưà.... Đặng Văn Nhâm đã một thời được thổi lên làm chủ tịch hội Văn Bút VN Hải Ngoại...”

Thoạt tiên mới đọc những lời đó cuả ông Tú Gàn, tôi không khỏi phân vân. Nhưng kinh nghiệm cuộc đời gian manh lưà đảo khôn lường đã dạy tôi chớ bao giờ vội tin vào những lời cuả kẻ khác, huống chi lại là những lời cuả một kẻ thù phun ra nhằm ám hại nạn nhân cuả họ. Những lời đó chưá đựng bao nhiêu phần trăm sự thật? Ai là người chịu khó dụng công để tìm cho ra trắng đen / hay dở, phải / quấy?

May thay, trong nhà tôi lại sẵn có toàn bộ 3 quyển sách BMHTCTMN cuả ông Đặng Văn Nhâm, tôi vội theo lời chỉ dẫn cuả ông Tú Gàn mà tìm đọc 2 trang 338 và 339 để kiểm chứng. Ngay giây phút đầu tiên làm việc kiểm chứng, tôi đã nhận ra mánh khoé vặt vãnh cuả ông Tú Gàn nằm ở chỗ không chỉ rõ quyển nào (quyển 1, 2, hay 3?), khiến tôi đã phải mất thêm thì giờ. Nếu ai không kiên nhẫn, hoặc không có sách, chắc đành phải tặc lưỡi, bỏ qua cho rồi. Thế là mặc nhiên ông Tú Gàn thành công trong mục tiêu đánh lưà và đầu độc tinh thần độc giả!

Kế đến, sau khi đã đọc hết chương “HÍT TÔ PHE TRÊN GÁC CAO MINH ĐỈNH” từ trang 337 đến trang 343, tôi càng sửng sốt hơn. Tôi thấy câu chuyện trong sách – khác hẳn lời cáo buộc kể trên cuả ông Tú Gàn -, xin tóm lược để hải nội chư quân tử phán xét như sau:

“Ký giả Anh Quân bị vồ đi quân dịch. Bị giải giao ra vùng 2 CT, Anh Quân cầu cứu với tướng Phú. Được tướng Phú che chở, Anh Quân theo thiếu tá Châu, còn gọi là Châu Mặt Mẹt, bí thư mà cũng là bồi tiêm thuốc phiện cuả tướng Phú, về gác Cao Minh Đĩnh, nằm vách đốc lên hút thuốc phiện chơi cho đỡ ghiền.

Quang Minh Đĩnh vốn là một trụ sở “đi mây về gió” cuả tướng Phú, nơi đây là một kho chưá đầy thuốc phiện thượng hạng, Anh Quân không khỏi ngạc nhiên hỏi TT Châu Mặt Mẹt, thì được Châu cắt nghiã cho nghe nguyên văn như sau:

“Tụi cán binh CS vào Nam, đem theo mỗi đứa cả kí lô thuốc phiện, dĩ nhiên phải nhắm vào một mục đích chính trị thâm độc, lâu dài. Trước hết, nếu tên cán binh ấy sống sót, thì nó sẽ bán số thuốc phiện ấy ra lấy tiền tiêu pha, thay vì lãnh lương. Trong trường hợp thằng cán binh ấy bị bắn chết, thì khi thu dọn chiến trường, tụi lính QG ăn cắp, đem về hút. Như thế tụi lính QG sẽ lần hồi nghiện thuốc phiện hết. Ngược lại, nếu bọn lính QG không hút, lén bán ra quần chúng, thì chẳng bao lâu miền Nam sẽ tràn ngập thuốc phiện và đầy rẫy tiên ông, hết xíu quách, đâu còn đánh đấm gì nổi nưã! Đó nhà báo thấy không bọn CSBV thâm độc chưa?”...[Chú ý: Đoạn chữ đậm có gạch dưới này đã bị Tú Gàn cắt bỏ để xuyên tạc!]

Anh Quân nhìn quanh phòng, nhận thấy đây quả là một kho thuốc phiện. Mặc sức mà hút. Hút đến mức địt ra khói cũng chưa chắc đã hết nổi cái kho thuốc phiện khổng lồ này... Một lần nưã TT Châu lại giải thích:

- “Đó là quà chiến lợi phẩm cuả các tiểu đoàn tặng đó!... Ngoài ni, xác chết của VC và QG đều có đặc điểm khác nhau. Thằng VC chết, thế nào lục trong người cũng có thuốc phiện toàn hàng Hoa Lá, Cao Bắc Lạng, không hè! Còn thằng lính QG chết, lục xác nó thế nào cũng bắt được một cái muỗng nhôm, một cục đèn cầy nhỏ và một ống chích... [Chú ý: nguyên đoạn văn chữ đậm có gạch dưới này lại bị Tú Gàn cắt bỏ thêm để xuyên tạc và vu khống!]

Ngưng một lát để lấy hơi, Châu lại giảng giải tiếp:

- “Trước cái chết như chơi trước mặt, thằng nào lại chả muốn” bừng lên trong giây lát, rồi nhắm mắt ngàn thu...”! [Chú ý: nguyên đoạn văn chữ đậm có gạch dưới này đã bị Tú Gàn cắt bỏ để xuyên tạc, vu cáo!]

Tóm lại, ai đã đọc qua chuyện này đều nhận thấy đây là đoạn tường thuật nguyên văn những lời trao đổi giưã TT Châu với Anh Quân cuả tác giả Đặng Văn Nhâm. Theo ông Đặng Văn Nhâm những lời tường thuật đó đã được thâu băng và có thủ bút cuả Anh Quân hẳn hoi. Ông Nhâm đã trình bày trung thực đúng theo lương tâm cuả người làm báo nhà nghề. Trong khi đó ngược lại, ông Tú Gàn chẳng những đã trích dẫn sai, sót lại còn có gian ý, cắt xén câu văn đến 3 lần, trong 3 đoạn khác nhau, để bóp méo sự thật, nhắm mục đích vu khống cho tác giả.

Lâu nay, thiên hạ ai cũng tưởng trò tiểu nhân vu khống chỉ là hành động đốn mạt, hèn hạ cuả những kẻ bất lương, thất học. Nhưng người ta không ngờ ngày nay, ở hải ngoại, nó đã xâm nhập cả vào giới văn chương, báo chí, mà thủ phạm lại chính là một ông cựu thẩm phán cuả chế độ VNCH miền Nam. Thật đáng ghê tởm biết chừng nào!

Nếu tôi không lầm, trước đây cả năm, trò cắt xén câu văn trong bộ sách BMHTCTMN cuả Đặng Văn Nhâm để xuyên tạc sự thật và vu khống tác giả đã do một cây bút hạ cấp, viết bẩn nổi tiếng là Kiều Phong Lê Tất Điều khởi xướng trên tờ Sài Gòn Nhỏ. Trong số báo Saì Gòn Nhỏ 710, ra ngày 3.3.2000, trong mục “TRỪ TÀ”, Kiều Phong Lê Tất Điều đã vu cáo cho tác giả, lôi cả tổ tiên gia đình cuả ông Đặng Văn Nhâm ra chửi bới, rồi còn dùng lời nỉ non, giả vờ thương sót anh em binh sĩ VNCH, kiểu nhân nghiã “bà Tú Đễ” để tả oán não nùng với thâm ý xách động bạo lực trong giới cựu quân nhân VNCH ở Mỹ, tức chơi trò” mượn dao giết người”, bằng mấy câu như sau:

- “Tội nghiệp nhất là người chiến binh VNCH. Họ xả thân bảo vệ miền Nam, trong đó có cả gia đình mồ mả tổ tiên Đặng Văn Nhâm, cũng bị hắn chửi luôn. Trang 339 cuốn HTCTMN, hắn chửi họ thế này:” Thằng lính QG chết, lục xác nó thế nào cũng bắt được một cái muỗng nhôm, một cục đèn cầy nhỏ và một ống chích (dụng cụ để chích bạch phiến).”

Như thế rõ ràng luận điệu vu khống chửi bới và chụp mũ cuả ông Tú Gàn bây giờ, cách hơn một năm sau, chẳng qua chỉ là trò nhai lại lời cuả Kiều Phong mà thôi. Chẳng những nhân cách và hành động đã tệ lậu đến như thế, nhưng trong bài này, ông Tú Gàn còn chê ông Nhâm là” một thứ cặn bã cuả xã hội miền Nam, trốn quân dịch, có trình độ cũng chỉ ngang Đỗ Mậu, không biết gì về đời sống quân ngũ...”.

Đọc câu này, tôi không khỏi bàng hoàng kinh sợ trước trò lật lọng, tiền hâụ bất nhất cuả ông Tú Gàn, tức cựu thẩm phán Nguyễn Cần. Tôi còn nhớ trước đây không lâu, cũng trên mặt báo Sài Gòn Nhỏ và trên tờ truyền đơn lậu “Người Cõi Trên” phát không ở Paris, ông Tú Gàn đã đoán mò ông Đặng Văn Nhâm chỉ có bằng Tú Tài một, tự khoe là giáo sư, ký giả, chủ bút và chủ báo... Bây giờ thì ông Tú Gàn lại tự sưả sai cho rằng trình độ cuả ông Nhâm cũng chỉ ngang ông Đỗ Mậu!

Về chuyện ông Tú Gàn vu cáo cho ông Nhâm ”trốn quân dịch”, tôi tin chắc trong thời gian đó ở VN, ông Tú Gàn đang ở một xó xỉnh nào ở miền Trung làm sao có thể biết được ông Nhâm trốn quân dịch? Vả lại, đến bây giờ, quân đội VNCH đã bị tướng nằm vùng Dương Văn Minh khai tử từ 26 năm rồi, và nước CH miền Nam đã bị xoá tên trên bản đồ thế giới rồi, mà ông Tú Gàn còn lải nhải đem trò vu khống “trốn quân dịch” ra tố cáo nhau trên mặt báo thì chẳng những đã xưa quá, tồi quá, mà lại còn tỏ ra khinh thường độc giả quá lắm!

Bởi thế tôi tò mò phải tìm hiểu cho ra lẽ. Thì ra trong quyển 1 BMHTCTMN, từ trang 361 đến trang 381, ông Nhâm đã kể lại rành mạch chuyện ông bị nhà cầm quyền quân phiệt thời bấy giờ – TT Thiệu – cưỡng bách nhập ngũ, áp giải vào Quang Trung, và trong thời gian đó ông Nhâm đã bị bọn tham nhũng trong quân đội mưu sát hụt!

Sau 2 tháng thụ huấn, ông Nhâm đã được một người bạn chí thân, đồng nghiệp dạy học, là giáo sư Thái Lăng Nghiêm, thượng nghị sĩ VNCH, đích thân can thiệp với tướng Nguyễn Văn Vỹ. Cuối cùng, giưã đêm 30 tết, đúng giờ giao thưà, tướng Vỹ tổng trưởng Quốc Phòng, đã phải ký công điện thượng khẩn mang tay chạy bay vào Quang Trung ra lịnh trả ông Nhâm về nguyên quán, và lập tức sau đó bộ Quốc Phòng đã phải trả lại cho ông Nhâm giấy phép hoãn dịch hợp lệ như cũ. Điều này quả là hãn hữu, chưa từng xảy ra trong quân đội nào bao giờ! Có đúng như thế không ông Tú Gàn?

Nên biết, ông Nhâm đã dạy học và làm báo từ năm 1952, tức đã hợp lệ quân dịch từ thời Tây còn có mặt ở VN. Lúc đó nhiều thanh niên VN trang lứa ông Nhâm(sanh năm 1933) đã bị Tây động viên vào học trường võ bị liên quân Đà Lạt, hay Thủ Đức, hoặc một quân trường nào khác...

Nếu không có giấy phép hoãn dịch hợp lệ liên tục, đến thời đệ nhất CH ông Nhâm cũng khó thoát nghiã vụ phải đi lính, huống chi ông lại còn được chính phủ cấp giấy phép cho ra báo và cho xuất ngoại tháp tùng phái đoàn thương thuyết ở Ba Lê đến 2 lần từ 1968 đến 1972...

Ngoài ra ông Nhâm còn đã từng giữ những chức vụ quan trọng trong ngành báo chí trong nhiều năm như: tổng thơ ký Hội Chủ Báo, Chủ Tịch Uỷ Ban Kỷ Luật Hội Đồng Báo Chí VN... Ở miền Nam, thời đó có bao nhiêu nhà báo tạo được điạ vị như thế?

Xem vậy đủ biết những lời ông Tú Gàn đã viết về ông Đặng Văn Nhâm chỉ căn cứ vào sách cuả ông Nhâm, rồi biạ đặt và vu khống thêm, với ác tâm đầu độc dư luận và trả thù cá nhân cách quá thấp hèn. Đó là hành động mà một người cầm bút có tối thiểu liêm sỉ không ai dám làm.

Riêng ông Tú Gàn còn là cựu thẩm phán Nguyễn Cần, chắc phải biết rõ hơn tôi, luật pháp nước nào cũng xử phạt rất nặng bọn người can tội vu cáo, và luân lý cuả loài người bất kỳ đông tây, ai cũng phỉ nhổ bọn vô liêm sỉ độc ác manh tâm vu cáo cho người khác. Nếu ông Nguyễn Cần là người có tín ngưỡng, chắc ông cũng biết lời Chuá và Phật đã dạy về tội vu khống, cáo gian kẻ khác. Trong kinh sách Phật giáo còn kể chuyện những kẻ chuyên vu khống, cáo gian, khi chết xuống âm phủ sẽ bị qủy sứ cắt lưỡi, xẻo tai, móc mắt và quăng xác vào vạc dầu sôi để đền tội... Chắc ông Tú Gàn cũng biết điều đó chứ nhỉ?!

Bây giờ, đề cập đến lời đánh giá cuả Tú Gàn đối với cá nhân ông Đặng Văn Nhâm. Tú Gàn cho rằng ông Nhâm là”cặn bã cuả xã hội miền Nam ”(!). Trong cộng đồng người VN tị nạn khắp nơi trên thế giới biết ông Nhâm từ thời còn là giáo sư và chủ báo ở Sài Gòn khá nhiều, nên tôi không cần bàn đến. Xin để cho ông Tú Gàn tự soi gương mà nhận diện mình rồi so sánh với ông Nhâm thì hơn.

Chẳng những vậy, Tú Gàn còn viết bướng, cho rằng ông Nhâm “không biết gì về đời sống quân ngũ ”! Điều này chứng tỏ ông Tú Gàn chưa đọc một chữ nào trong 3 quyển BMHTCTMN cuả ông Đặng Văn Nhâm, chỉ nhái lại lời cuả Kiều Phong. Vả lại, nếu lời nhận xét đó do một ông tướng nào trong quân đội VNCH nói ra, có lẽ người ta còn tin được. Nhưng nực cười nhất và lố bịch nhất là câu ấy lại do một kẻ què quặt bẩm sinh, hiển nhiên thuộc thành phần phế thải và bất khiển dụng, chưa hề nếm cơm nhà binh một bưã nào viết ra. Đọc câu ấy, tôi cảm thấy dường như ông Tú Gàn có máu thích kể chuyện tiếu lâm, thuộc loại cù không cười, mà thương hại thay cho ông!

Nhờ bài báo này cuả ông Tú Gàn mà tôi đã có dịp đọc một mạch hết 3 quyển BMHTCTMN cuả ông Đặng Văn Nhâm. Bất ngờ trong phần Phụ LuÏc cuả quyển 3, nơi trang 612, tôi đã bắt gặp mấy câu thanh minh vắn tắt cuả ông Nhâm viết cho Kiều Phong và Tú Gàn, xin trích lại nguyên văn như sau, để ông Tú Gàn có thêm tài liệu để phản bác nếu cần:

”...Vì trong tay không có báo, lại chẳng muốn lời qua tiếng lại với bọn cầm bút vô lương tâm, nên tôi chỉ viết một vài câu đơn giản trong một lá thơ ngắn gọn gửi đến một số văn hữu thân quen để giải thích như sau: “Vì trình độ quá trhấp kém, không đủ để biết gì về chuyện “hậu trường”, nhưng lòng thù hận cuả kẻ cầm bút có bản chất lưu manh lại quá cao, nên Lê Tất Điều [tức cả Tú Gàn] đã dùng đến thủ đoạn bẩn nhất mà văn giới đông tây kim cổ đều khinh tởm, phỉ nhổ là: Cắt xén câu văn, xuyên tạc sự thật. Lê Tất Điều (và Tú Gàn) đã cắt xén đoạn văn cuả tôi trong 2 trang 338-339 (BMHTCTMN, quyển I) để vu cho tôi cái tội “bôi nhọ lính VNCH chơi bạch phiến, với mục đích xách động bạo lực.”

Trong phạm vi văn học, phê phán loại hành vi kể trên cuả Lê Tất Điều (và Tú Gàn), nhà văn Thu Giang Nguyễn Duy Cần đã viết trong “THUẬT TƯ TƯỞNG” như sau: “...Những kẻ có tính ưa phản đối công kích chỉ để phản đối, công kích mà thôi, thì thực tế rất là khả ố. Họ lầm lẫn óc phê bình với óc phản bác. Hai tư cách đó khác nhau rất xa.Những kẻ đụng đâu phê bình đó, không kể gì đến liêm sỉ, thường lại được bọn người vô học ưa thích, vì họ tưởng lầm hạng người ấy là hạng đại tài, bởi có tài mới phê bình kẻ khác một cách dễ dàng được... Trong một bài có nhiều câu này ăn với câu kia mới có nghiã. Nếu lấy rời ra một câu thôi có khi nghe nó vô lý và ngây ngô là thế nào. Bảo đọc riêng nó lên, và dụng ác tâm mà tha hồ giải thích nó...thì không làm trò cười cho kẻ khác sao đặng!...”

Ngoài ra, nhà phê bình văn học trứ danh Tây phương, Rudier, còn viết một câu nguyên văn: “Donnez-moi deux lignes d’un homme et je me charge de le faire pendre” (dịch: Hãy đưa cho tôi 2 câu văn cuả một người nào, tôi sẽ làm cho hắn bị treo cổ cho mà xem) [trích : Techniques de la critique, page 19]”

Vậy, theo tôi và tất cả những ai có lương tâm, hành động cắt xén câu văn, xuyên tạc sự thật như ông Tú Gàn và Kiều Phong Lê Tất Điều đã làm với ông Đặng Văn Nhâm là một hành động tội ác phản lại mọi thứ luân lý cuả loài người!...

Viết đến đây, chợt tôi nghĩ đến Tú Gàn có thời từng làm thẩm phán ở miền Trung mà không khỏi giật mình. Một kẻ tâm điạ gian manh, dám vu cáo trắng trợn, đổi trắng thay đen dễ như trở bàn tay, mà đóng vai trò cầm cán cân công lý thì thứ công lý ấy đáng gọi là công lý gì, và dân chúng trong vùng đó đã khốn khổ đến mực nào? Hèn chi miền Nam đã chẳng bị tan vỡ và mất vào tay CS!...

Tóm lại, viết bài này tôi không có ý bào chữa hay bênh vực cho ông Nhâm. Chuyện vu khống và xuyên tạc sự thật để bôi nhọ ông Nhâm đã diễn ra trên tờ báo Saì Gòn Nhỏ từ hơn một năm qua, nhưng ông Nhâm đã không lên tiếng thanh minh. Bởi lẽ ai cũng biết tờ báo đó chỉ chuyên môn loan tin một chiều, vu khống và mạ lị, không chấp nhận cho bất kỳ ai thanh minh hay cải chính.

Trước cảnh hỗn loạn và vô luân như thế cuả báo giới hải ngoại, nên tôi không khỏi động tâm, sẵn lòng dành trang báo này cuả tờ Đại Chúng để giúp bất cứ một nạn nhân nào – chẳng cứ gì ông Đặng Văn Nhâm- bị vu khống, có dịp minh oan. Đồng thời tôi cũng muốn giúp độc giả khắp nơi hải ngoại có cơ hội tìm ra sự thật trong mọi vấn đề.

Vì thế, tôi mong, khi bài này đã đến tay ông Tú Gàn, nếu ông thấy có điều gì không đúng sự thật như ông đã biết, với bằng chứng cụ thể và lý lẽ hẳn hoi, xin ông cứ viết bài biện minh. Chúng tôi sẽ sẵn sàng đăng tải cho ông, hầu rộng đường dư luận. Ngược lại, từ nay xin ông nên chấm dứt ngay trò dùng báo chí vu khống mạ lị thiên hạ, để cho không khí cuả cộng đồng tị nạn trên đất Mỹ bớt phần ô nhiễm!

VÂN NAM

         


 

Copyright (c) DaiChung News Media 2002