Đại Chúng số 80 - phát hành ngày 15/8/2001

Duramax

Giới Thiệu
Sách Mới


TRANG THƠ 80

 

MỘT THẢM HỌA CHO NHÂN LOẠI

Thảm thương quê Việt cảnh suy đồi,
Cộng Sản tung hoành mới thế thôi.
Tham nhũng lạm quyền trên xuống dưới
Buôn dân hại nước tội tầy trời!
Dân tình khốn khổ không nương tựa,
Đất nước điêu tàn mặc nổi trôi!
Chủ nghĩa Mác Lê là thế đấy,
Giặc Hồ sống dậy để mà coi.

Trúc Nam 

 

NGỌN ĐÈN SẮP TẮT

 "Độc lập" tang thương kiểu thế này,
Còn thua phong kiến,thực dân Tây.
Đọa đày quần chúng hơn trâu ngựa,
Vơ vét tài nguyên dạn mặt mày!
"Hạnh phúc" vinh quang trên tận hưởng,
"Tự do" đói rách dưới chung bầy!
Ngọn đèn sắp tắt bừng tia sáng,
Kết liễu dòng đời máu dính tay!

 Trúc Nam

 

NGHE CUỐC GỌI HỒN 

Đường biên trấn rêu loang mờ lối cũ
Thác ghềnh xưa cỏ mục dấu chân mềm.
Em bước mỏi gục đầu bên suối ngủ
Ngực khô cằn dòng sữa,cánh đồng hoang! 

Đã phai úa dưới thời xuân tươi sắc
Mà ngu ngơ trong tiếng cú gọi bầy
Bao cánh rã loài thiêu thân "quá độ"
Ánh đèn tàn - chưa tỉnh - mãi còn say.

Rừng lá đắp trời xuân xanh bãng lãng
Gió bâng khuâng trên phiến đá thời gian;
Nghe vang vọng thanh âm mùa dĩ vãng
Khắc khoải con tim một thuở hoang tàn!

Tiếng cuốc gọi hắt hiu hồn cố quận
Em mỏi mòn đỉnh núi Mẹ Bồng Con.
Đêm hoang lạnh mù khơi trăng cổ độ
Lời kinh xưa vinh hiển đó vẫn còn!

Trái tim Mẹ muôn đời hừng hực lửa
Lửa nuôi tình yêu - đốt cháy hận thù
Lửa thắp rừng đêm - ấm đời hoang phế,
Sưởi ấm tang thương,ráo lệ tuổi thơ...
 

Đã đến lúc quyên xa hồn Thục Đế
Nên bi thương nâng tiếng hát gọi đàn.
Bầy chim Việt ẩn mình trên đất lạ
Tỉnh giấc cô miên xoãi cánh đại bàng.

Phương trời cũ ngàn dâu sầu lá mục
Đám bọt bèo cơn hồng thủy tràn dâng
Muôn triệu mắt chong đèn mùa thao thức
Đợi người về thắp sáng cõi mênh mông...

Ta nhớ em từng đêm dài sợi tóc
Trời trong xanh mây cũng ngại bạc màu
Ca khúc Phương Đông hồn chùng biển động
Sóng vỗ bờ âm hưởng mộng đoàn viên!

 Hạo Nhiên - Nguyễn Tấn Ích

 

DUYÊN TAO NGỘ

Một chuyến ngao du nhớ để đời
Gặp bè gặp bạn khắp muôn nơi
Biết bao người trước còn nghe tiếng
Mà đến hôm nay mới gặp người.

Thi uyển Tây duyên thơm lững ngát
Văn đàn Bắc Mỹ dậy trùng khơi.
Duyên may không hẹn mà tương kiến
Một chuyến ngao du nhớ mãi đời.

Bỉnh Trung

 

THƠ CHUA

 

CAN HẾT NỔI

-- Gửi cụ Ngà - Reseda --

Bà có bệnh, bệnh nghe thật tội
Cứ cuối tuần nhớ hội cao niên
Tìm bồ bà nhảy như điên
Tuy bà nổi tiếng vợ hiền bảy ba.
Bấy nhiêu tuổi đã già đâu nhỉ ?
Còn trò ma,trò khỉ còn nhiều
Còn xem phim chưởng sớm chiều,
Shopping còn khoái,tình yêu còn đầy.
Việt Nam khác, sang đây nó khác
Vào công dân có "mác" Hoa Kỳ
Bây giờ bà có làm gì
Cũng là dân loại nhất nhì thế gian!
Bà tiến bộ thật can hết nổi
Quên cả khi cầm chỗi quét nhà
Quên luôn đàn lợn đàn gà,
Quên tô mắm cái với cà..."dứa dê"!

LÝ THU

 

XƯỚNG HỌA THI

 

BÊN TRỜI LẬN ĐẬN

BÀI 8

Ông tự thấy bơ vơ lạc lõng,
Trước ngọn đèn buông thỏng đôi tay.
Rượu say hay chính lòng say?
Đọc thơ lòng những đắng cay dùm người!
Cách xa nhau trên mười thế kỷ,(*)
Mà tưởng đâu như thể bạn bè.
Như Ông nói để tôi nghe,
Xạc xào tiếng lá bên hè lạnh tanh.
Bến Tầm Dương đêm xanh huyền hoặc
Một dòng sông vằng vặc trăng thu.
Đông tây phẳng lặng như tờ,
Thuyền con mấy lá,đôi bờ nước trôi.
Người kỹ nữ vén ngồi khép nép,
Vài nếp răn hằn mép già nua.
Cuộc đời thôi thế là thua,
Thời gian sao có thể mua mà hòng!
Rồi tới lúc lưng còng gối mỏi,
Sắc Tây Thi tránh khỏi tàn phai?
Tử sinh nào có riêng ai?
Ngàn xưa vẫn tiếng thở dài ngàn sau!

Công với tội lừa nhau đến thế,
Đắt bao nhiêu chiếc ghế quyền hành.
Ngày nào mái tóc còn xanh,
Soi gương mình bỗng giật mình:phù du!
Mặc những kẻ gây thù chuốc hận,
Nã Phá Luân,Đại Hãn còn không?
Chỉ còn riêng một tiếng lòng,
Và thêm vào đó những dòng lệ sa.
Ta vẫn ca khúc ca nhân ái,
Vẫn ung dung phong thái người thơ.
Ở tù hay chẳng ở tù,
Xưa kia Uy Viễn bây giờ là ai?(**)
Địa vị khác,mắt tai chẳng khác
Khói thuốc lào ngào ngạt vẫn say.
Bốn năm ừ nhỉ đổi thay,
Tóc kia bạc trắng,lòng này bạc chăng?
Miếng cay đắng cầm bằng gia vị,
Càng hiểu thêm giá trị tinh thần.
Làm người nếu chẳng phong trần
Nếu không thử thách,đâu cần bọn ta?
Cây đứng trước phong ba vẫn vững
Đối bóng mình nhìn sững phòng giam.
Mai về vẩy nước sông Lam,
Tưới cây hồng lĩnh ta làm thi nhân.
 

Hà Thượng Nhân

  1. * Bạch Lạc Thiên sinh năm 772,mất năm 846,cách nay tức năm 1979 là 1257 năm.

  2. ** Uy Viễn: tức Nguyễn Công Trứ.

 

CẢM ĐỀ TUYỂN TẬP "GIẢO OAN LẬP MỘT ĐÀN TRÀNG"

Để tưởng niệm công nghiệp của Cố học giả Phạm Quỳnh (1892- 1945)

Văn chương tế thế, mộng an bang
Kim cổ Đông Tây sách vạn trang!
Tâm nguyện đấu tranh ngày độc lập
Thiết tha xây dựng buổi huy hoàng
Văn minh truyền bá, nâng dân trí
Quốc học vun bồi, chận sói lang
Công đức ngàn năm khi tỏ rạng
Giải oan thiết lập một đàn tràng!  

Massachusetts, July 23rd 2001
Hồ Công Tâm

 

NỤ HÔN ĐẦU (Ba Mươi Lăm Năm Tình Củ)

Em mười sáu
Rời quê buồn Quốc Cộng điêu tàn
Rồi tôi gặp em bên phố biển Nha Trang
Tình yêu đầu đời, những bước chân vụng dại
Chỉ biết nhìn biển xanh
Thì thầm thay tiếng nói yêu em
Em lặng lẻ nói yêu tôi bằng đôi mắt
Nghiêng nghiêng đầu xỏa tóc phủ bờ vai
Chạm môi em, nụ hôn đầu bé dại
Em ngất ngây ngở rằng thật hay mơ
Môi ngọt lịm đã làm em sợ hải
Vụt rời tôi, chẳng nói nên lời
Và không cho tôi kịp nói lời xin lỗi
Em về thẩn-thờ bên chiếc bàn may
Trong lòng tôi ngở ngàng bối rối
Chẳng biết rằng em sợ cạm bẩy tình yêu
Từ đó chiến-tranh làm chúng ta phiêu-bạt
Nhưng anh vẩn nhớ em
Và em vẫn nhớ anh
Nhớ Nụ Hôn Đầu bên hàng dừa gió mát
Nhớ dáng em cao, mái tóc em dài
Mấy lần tôi về phố xưa Phúc Hải
Nghe em đã sang ngang mà hạnh-phúc chẳng ở trong tầm tay
Nhớ nụ hôn xưa còn dư vị đến hôm nay
Ba mươi lăm năm gặp lại nhau
Tưởng còn trong giấc mộng
Vì những đổi thay chẳng phai nhạt nụ hôn đầu. 

Thương Việt Nhân

Olney, Maryland 6/2001 để tặng TTĐ và PT.

 

NỤ HÔN ĐẦU

Xin được hoạ lại bài thơ của nhà thơ Thương Việt Nhân

Em tuổi trăng tròn mười sáu
Chiến tranh buồn lạc bước đến Nha Trang
Tôi gặp em khi ánh nắng đã tàn
Hoàng hôn phủ nhạt nhoà trên biển
Mối tình đầu đẹp như màu sim tím
Tôi mơ tình yêu sâu thẳm tựa biển xanh
Sóng vỗ thì thầm thay lời nói yêu anh
Em lặng lẽ cúi đầu e thẹn
Nụ hôn đầu trao nhau lời ước hẹn
Em vụt rời anh, lo sợ bâng quơ
Chiến tranh bùng lên quê mẹ xác xơ
Tôi phiêu bạc trở thành người lạc xứ
Em năm tháng mỏi mòn tìm quá khứ
Bóng người thương yêu dấu thuở ban đầu
Nay tôi về tìm  ký-ức đẹp muôn màu
Cát trắng Nha Trang, phố xưa Phúc Hải
Cô gái năm xưa nắng mưa dầu dãi
Em sang ngang nhưng hạnh phúc bẽ bàng
Gặp lại nhau đôi dòng lệ tuôn tràn
Nhớ  bờ môi xưa, Nụ Hôn Đầu ngọt lịm
Nhớ dáng em cao, tóc dài cài hoa tím
Ba mươi năm hương cũ vẫn nồng say
Ôi ! Tình yêu đã vuột khỏi tầm tay
Dư âm cũ gởi vào lòng biển mặn

 Phong Thu

Takoma Park,Maryland  7/2001

         


 

Copyright (c) DaiChung News Media 2002