Đại Chúng số 82 - phát hành ngày 15/9/2001

Duramax

Giới Thiệu
Sách Mới


ĐÀN NGANG CUNG

LÝ THU - Tạm Thay Tú Lắc

Nhà thơ chua Nghịch Nhĩ nguyên Biên Tập Viên Tuần báo Trường Sơn Đà Nẵng & Nhật báo Dân Luận Sài Gòn, nay gia nhập vào làng thơ chua của TB. Đại Chúng. Xin trân trọng giới thiệu cùng bạn đọc bốn phương.

Tuần báo ĐẠI CHÚNG

MẶC XÁC TRÒ ĐỜI

Trò đời hay dở mặc ai ai

Riêng phận thằng tôi vốn bất tài

Lúc hứng thơ Đường ngâm lếu láo

Khi buồn, rượu đế nhậu lai rai

Trắng đen thế sự nhàm con mắt

Hơn thiệt nhân tình chán lỗ tai!

Mặc kẻ lên voi người xuống chó

Thơ ngông ư ử một đôi bài

Thơ ngông ư ử một đôi bài

Tri kỷ trên đời hỏi mấy ai?

Bạn hữu chẳng ưa người túi rỗng

Vợ con nào chuộng kẻ lưng dài!

Bão giông mới sáng danh tùng bách

Ly loạn càng cao giá trúc mai

Mặc bọn phường chèo ca với múa

Đếch thèm ghé mắt với nghiêng tai.

NGHỊCH NHĨ

 

TỰ VỊNH

Tám sáu,xem chừng vẫn chịu chơi

Thân bằng ca ngợi tính yêu đời

Nhởn nhơ ra vẻ cô nàng rỡn

Hí hửng khác chi chú Vượn cười

Đọc sách lờ đờ như Khỉ Đột

Làm thơ mau mắn tựa Đười Ươi

Lần lần lữa lữa theo ngày tháng

Mãi hái xuân hoa của đất trời

CHÍNH HÀ

(Sài Gòn)

BÀI HỌA

Tám mốt, năm thêm đẹp tuổi đời,

Vẫn trà, vẫn rượu, vẫn rong chơi.

Xem hoa thích chí nghiêng bầu rót,

Dạo phố nhìn em mỉm miệng cười.

Những việc chướng tai thì nghễnh ngãng,

Đôi lần trái gió cũng lươi ươi!

Thẩn thơ, thơ thẩn vui bè bạn,

Sợ vợ còn hơn cả sợ trời !

TRÌNH XUYÊN

 

VƯỜN THƠ XƯỚNG HỌA

HÀ THƯỢNG NHÂN

TẬP HAI

NGÀY THÁNG KHÓ QUÊN

Bài l

Điện Hàm Dương cháy dài ba tháng,

Lửa phần thư(1)thắp sáng căm hờn.

Nho môn ngày một đông hơn,

Thảm thương chưa,nỗi cô đơn bạo Tần.

Tượng dù đúc muôn phần bền vững,

Máy thời gian rồi cũng xoi mòn.

Thế nhưng tấc dạ héo don,

Tiếng tỳ bà ấy vẫn còn trong thơ.

Tôi chỉ có vài tờ giấy xấu,

Ngọn bút chì rớm máu bi thương.

Những chiều mưa gió thê lương,

Nhớ vô cùng nhớ con đường vào Nam.

Nhớ hè phố xanh lam tà áo,

Nhớ trên tay trang báo vừa in.

Quán Chùa(2) những buổi săn tin,

Vây quanh bàn nước mắt nhìn ngu ngơ.

Nhớ Thanh Thúy canh khuya nức nở,

Bạn bè mình ai ở,ai đi?

Nhớ đêm ca nhạc Queen Bee,

Lúc này mái tóc Khánh Ly còn dài?

Ghế công viên còn ai thủ thỉ?

Xăng còn thơm không khí Sài Gòn?

Nhớ ơi những cặp môi son,

Gió vờn quần lẳn búp non sỗ sàng.

Ông (3)nhìn ánh trăng vàng man mác,

Nhớ thành đô đài các kiêu sa.

Canh khuya vắng tiếng tỳ bà,

Mừng như gặp lại hương thừa đế kinh.

Tôi được ảnh gia đình gởi tới,

Bốn năm trường tưởng mới vừa đây.

Con tôi mắt sáng thơ ngây,

Nụ cười tươi nở như ngày nào xưa.

Tưởng cuộc sống vẫn chưa thay đổi,

Dù bao nhiêu nông nỗi đoạn trường.

Hỏi gì còn vướng phong sương,

Uy quyền hay chính tình thương nồng nàn?

HÀ THƯỢNG NHÂN

  1. Phần thư khanh nho (đốt sách chôn học trò)

  2. Quán La Pagode ở đường Tự Do.

  3. Bạch Cư Dị.

 

RA ĐI

Còn chút rượu nồng chúc cạn ly,

Uống say để khỏi nhớ nhung gì.

Bạn tù dăm đứa vùi thây lại,

Chiến hữu bao người mất xác đi!

Đất Mẹ máu chan thời bĩ cực,

Quê người khắc cốt thuở hàn vi.

Ra đi mang nặng hồn sông núi,

Mộng chốn biên thùy gặp cố tri.

HẠO NHIÊN
Nguyễn Tấn Ích

 

TỤ ĐÀN

Từng đàn chim Việt tụ về đây,

Sợ ná,tìm cành cây thẳng ngay*

Những tưởng một đời chung tổ ấm,

Nào hay thoáng chốc rã tan bầy !

Chim lồng câm tiếng chôn hồn đắng,

Cá chậu ngậm hờn sủi mắt cay !

Chớ trách cùng loài sao bỏ cội,

Ôm lòng thù hận,phải ngăn hai.

HẠO NHIÊN
Nguyễn Tấn Ích

(*) câu hai: theo ý thành ngữ:cung kinh chi điểu

 

TA LÀ GÌ

Ta là thác đổ trời cao

Gieo mình sườn núi sông ào ào tuôn.

Thân va mỏm đá mờ sương

Nhẹ bay thấp thoáng tơ vương núi rừng

Dòng sông thong thả ngập ngừng

Êm êm nước chảy canh chừng thời gian

Giọt trong lọc ánh gương ngân

Giọt mờ gạn đục bớt dần phù sa

Ta mênh mông biển cõi xa

Lăn tăn sóng gợn nắng tà tà huy

Từng sâu dường tiếng thầm thì

Từng cao như thể có gì thoảng bay

Dù cho thác đổ sông dài

Bể sâu hồ cạn hình hài đổi thay

Ta nguyên chất nước tuôn đầy

Đục mờ sáng tỏ,xưa nay vĩnh hằng.

HOÀNG DUY

Nhân vào dịp lễ Vu Lan báo hiếu xin gởi đến tòa soạn báo Đại Chúng bài thơ từ chính cõi lòng con thốt lên sau bao nhiêu năm kể từ khi người cha già của con đã mất, một tình thương vô bờ bến của cha dành cho con và con cảm nhận được điều đó thì đã muộn quá rồi, bài thơ này như một nén hương lòng thắp muộn để tưởng nhớ đến người cha già đáng kính của con cũng như của tất cả những ai lầm đường lạc lối như con.

ĐỜI CHA TÔI

Đỉnh thái tân dẫu xa vời quá

Non cao biển rộng nghìn trùng xa

Ánh sáng tình cha con nhìn thấy

Gần gũi thân thương dưới một nhà.

Cha mãi yêu con quên tuổi đời

Tháng năm lam lũ đẫm mồ hôi

Vai trần nặng gánh chân run mỏi

Chỉ để mầm xanh được nảy chồi.

Em đem hạnh phúc phần con đó

Bão tố giữa đời có ba lo

Đường thơm mía ngọt con tận hưởng

Muối mặn gừng cay quãng đời ba.

Cổ thụ nghìn năm trơ trọi đứng

Tre già sống giữa rừng măng xanh

Bóng cha đã khuất trong lòng đất

Tình cha lan tỏa khắp đời sau.

Dưới mồ hoang lạnh ba ơi hỡi

Yên nghỉ bình an hay vấn vương?

Bất hiếu đời con xin tha thứ

Nguyện khắc tình cha trọn kiếp người

MÂY BUỒN 8/2001

 

THƠ VICTOR HUGO

LTS. Nếu trong cổ thi Trung Quốc có những bài thơ lớn lừng danh kim cổ như bài "Tương Tiến Tửu" của Lý Bạch,"Hoàng Hạc Lâu" của Thôi Hiệu hay "Tỳ Bà Hành" của Bạch Cư Dị và ở Việt Nam có "Kim Vân Kiều" của Nguyễn Du,"Bình Ngô Đại Cáo" của Nguyễn Trải... thì ở Pháp hồi thế kỷ thứ XlX cũng có "Le Lac" của Lamartine, "La Mort Du Loup" của Alfred De Vigny, và nhất là bài "Tritesse d'OLYMPIO" sau đây của Victor Hugo,tiêu biểu cho thơ trường phái lảng mạn. (école romantique).

TRISTESS d'OLYMPIO *

VICTOR HUGO

Les champs n'étaient point noirs,les cieux n'étaient point mornes.

Non,le jour rayonnait đans un azur sans bornes

Sur la terre étendue

L'air était plein d'encens et les prés de verdures

Quand il revit ces lieux où par tant de blessures

Son coeur s'est répendu!

 

NỖI BUỒN THI SĨ

Đồng chẳng đen, trời chẳng buồn

Không,không ngày vẫn sáng tuôn vô bờ

Bên trên dải đất trải xa

Khí thơm cỏ nội chan hòa nương xanh

Con tim rải mối u tình

Khi chàng thăm lại chốn mình thương đau!

BS. LƯƠNG THẾ NAM dịch

*Bài thơ đăng nhiều kỳ

(Dịch tặng Hoài Thanh sau buổi dạ tiệc)

 

NẰM MƠ

Tôi mang tâm sự một nhà thơ

Thất thổ, tha hương sống ngẩn ngơ!

Nhớ nước đau lòng đêm mất ngủ,

Thương nhà đứt ruột tối nằm mơ!

Sài Gòn phất phới: "Cờ Ba Sọc"!

Hà Nội tan hoang: Lăng "Bác Hồ"!

Cộng Đảng chết rồi-dân hết khổ,

Tự do dựng lại bức cơ đồ!

Ngứa Nhĩ

(8/2001)

 

NỢ NHAU

Ta ngây ngất trong vòng tay mộng ảo,

Như con thuyền lờ lững giữa dòng sông.

Đời lãng du theo cơn sóng phiêu bồng,

Nào hay biết gió chiều gây giông bão!

Ta chợt hãi đường tình giăng mù lối,

Về ngõ xưa hồn lạc suốt đêm thâu.

Đêm cô liêu trăng chếch bóng bên lầu,

Ta sợ lắm ... đừng bắt ta sám hối!

Ôi màu mắt làm tim ta rướm tội,

Chắc kiếp xưa mình cũng nợ gì nhau!?

Xin trã em những ngày tháng nhiệm mầu,

Tình chắp cánh ôm vần thơ ngủ đậu!

Đỗ Bình

         


 

Copyright (c) DaiChung News Media 2002