|
|
Giới Thiệu |
NGÀY THÁNG KHÓ QUÊN
Nghe trong gió mơ hồ tiếng khóc, Mấy mùa thu trải tóc mong manh. Đầu hè yếm lụa phong phanh, Ô! Hương bồ kết hiền lành thoảng bay. Em! Cô gái của ngày trẻ dại, Ba mươi năm trở lại quê nhà. Cỏ cây cũng lạ lùng ta, Nửa khuya vắng mấy tiếng gà lẻ loi. Trăng lơ đãng dọc soi cửa sổ, Ta ngâm bài thơ cổ Trung Hoa. Ngang trời đàn quạ bay qua, Thoắt thôi chăn chiếu chan hòa trăng non. Em: hơi thở thơm ngon mùi nếp, Mỏng như tơ khói bếp Hàn Giang. Lá ngô chưa rụng giếng vàng, Heo may thoắt đã mang mang thổi về. Ông trước chén bộn bề tâm sự, Tôi nhìn trăng cứ ngở trăng nào! Miên man lá cỏ rì rào, Đất trời này lúc đi vào cơn say.
ĐÀN NGANG CUNG
Bà thì khoái "Ấc cu ra" Còn ông lại thích "Tô dô ta Kém rì" Vợ chồng tiếng bấc tiếng chì Cãi qua cãi lại cũng vì chuyện xe Trước kia chồng nói vợ nghe Bây giờ cứ phớt "Anglais"như là... Lệnh ông thua cái "cồng" bà Bất tuân phải ngủ sofa một mình Chi bằng dẹp nổi bất bình Xe gì cũng cứ thuận tình thông qua Bà đòi phải "Ấc cu ra" Cuối cùng ông phải chiều bà..."Ấc cu.."
MỪNG THÊM TAY BÚT THƠ ĐƯỜNG Mừng thay tay bút giỏi thơ Đường Phong độ xem chừng cũng dễ thương. Vài phút trau tria là có ngọc, Một lèo nắn nót đã nên chương. Thanh nhàn mỹ tửu nâng đôi chén, Quý trọng tinh hoa ghét những phường... Báo chí khắp nơi đều hiện diện, Hương trời sắc nước vẫn mơ vương !
THƠ NGƯỜI SÔNG TƯƠNG MẤY ĐÓA HOA ĐƯỜNG
Ta gửi cho em mấy đóa Đường Đóa hờn đóa giận đóa yêu thương Đóa tương tư thoảng hương nhung nhớ Đóa hận sầu phô sắc chán chường! Đóa đón em về ngôi ái hậu Đóa buồn ta lỡ mộng quân vương Sắc hương ngàn đóa dâng em cả Còn lại riêng ta đóa đoạn trường Đóa đoạn trường,ôi,hoa hỡi hoa Mơ màng hồn bướm mộng hương xa Ngại ngùng liên sớm hồng e ấp Bẽn lẽn quỳnh khuya tuyết nõn nà Hạ trắng mỹ miều lê trắng điểm Thu vàng duyên dáng cúc vàng pha Yêu hoa,đêm nhớ ngày tơ tưởng Hương sắc riêng lòng mãi thiết tha.
GIÔNG BÃO VÔ TÌNH Trời giông mặt đất lặng thinh Em buồn cơn giận,một mình tôi nghe. Tim em rực lửa ngày Hè, Nung nguồn hạnh phúc lăm le cạn dòng! Lời nào lịm ngọt tình vương, Lời em sỏi đá trải đuờng ly tan! Đắng cay ươm giọt lệ tràn, Nỗi buồn còn đó,bàng hoàng trong tôi! Nào ai phụ bạc em đâu, Mà sao chớp giật,trút sầu cho nhau. Rối tơ,chẳng gở thì thôi, Nỡ đành vò xé.Đứt đôi chỉ hồng! * Mai kia tách bến theo chồng, Tôi đem chẻ dọc tình nồng chia em. Nửa cho tôi,giữ trọn niềm, Nửa dành em lót làm nêm mái chèo. Dòng trôi duyên mới trong veo, Nuộc kêu cót két,thuyền reo. Hỡi tình! Bờ xa,đối bóng riêng mình, Bên dòng sông cũ soi hình vực sâu, Tôi về kết chuỗi thơ sầu, Tặng em làm sợi buộc cầu bến neo. Dẫu mai gió cuốn thuyền theo, Thơ tôi còn đó,vẫn neo bến tình!
Ta là thác đổ trời cao Gieo mình sườn núi dòng ào ào tuôn Thân va mỏm đá mờ sương Nhẹ bay thấp thoáng tơ vương núi rừng Ta - sông thong thả ngập ngừng Êm êm dòng chảy canh chừng thời gian. Giọt trong lọc ánh gương ngân Giọt mờ gạn đục bớt dần phù sa Ta - mênh mông biển cõi xa Lăn tăn sóng gợn nắng tà tà huy Từng sâu dường tiếng thầm thì Tưởng chừng như thể có gì thoảng bay. Dù cho thác đổ sông dài Bể sâu hồ cạn hình hài đổi thay Ta nguyên chất nước tuôn đầy Đục mờ sáng tỏ,xưa nay vĩnh hằng...
Thương chàng em quạt cho chàng Gió đưa thuyền mộng cùng sang bế tình À ơi! sáo đậu đầu đình Hót lời chúc tụng cho mình với ta Mai kia mua cái quạt ngà Đề thơ tứ tuyệt mượt mà cán son Tay chàng ôm thiếp còn thon Tay quạt thiếp đỡ chẳng khôn chút nào Ngoài hè chim chóc xôn xao Diễu người thục nữ đi vào thiên thai Cùng chàng ân ái đắm say Chợt đâu cơn gió hây hay giấc nồng.
THƠ MỘNG TUYỀN
Hồn tản mác đi vào muôn xứ lạ Mang theo tay pho huyết sử không lời... Trở về nguồn từ một thuở ban sơ Làm du mục bơ vơ nơi bờ suối... Hồn tản mác vang lời thương tiếc nuối Bao năm rồi buồn tủi vẫn còn giăng! Bao năm rồi vẫn mài kiếm dưới trăng Cho tiếng thét rền vang cùng bốn bể! Nhân sinh đáo xứ tri hà tợ Ưng thị phi hồng đạp tuyết nê * Hồn thét vang lên sóng phủ tư bề Dâng cừu hận tràn trề lên tứ hướng. Đã từ lâu đường đời nghe vất vưởng Gót kỳ khu âm hưởng dậy u buồn! Bao năm rồi xa cách nẻo quê hương Hồn quát tháo gầm vang đời mạt kiếp! Cả non nước mịt mù say ngủ thiếp Ác mộng nào lờm lợp phủ sơn khê?! Quỉ dữ,ma vương, dằn vặt ê chề Máu,lửa đỏ,chan hòa trong nước mắt! Bao năm rồi tiếng hờn căm khúc mắc Bao năm rồi ngục thất vẫn còn say... Hàng triệu cây xương, trơ khấc thân gầy Bao hố mắt xoắn đầy cơn nộ khí ! Này quỉ Dạ Xoa, nọ bầy yêu mị Bóng ma chơi ngự trị giữa ngai vàng... Bao năm rồi...xơ xác cả giang san Chỉ còn lại những oan hồn vất vưởng... Lòng khắc khoải đêm trường nghe gió thoảng Hồn Bà Trưng,Bà Triệu có còn không? Sử xanh xưa biết bao đấng anh hùng Há chẳng có những tôi trung thời đại? Hồn tản mác đi vào muôn xứ lạ Mang theo tay "Pho Huyết Sử" không lời. Trở về nguồn từ một thuở ban sơ Làm du mục bơ vơ nơi đồi suối... Hồn tản mác vang lời thương tiếc nuối Bao năm rồi buồn tủi vẫn còn giăng. Bao năm rồi vẫn mài kiếm dưới trăng Cho tiếng thét rền vang trùm bốn bể Cho sử sách một pho đầy huyết lệ.
* Hai câu trong Tô Thức thi: Người đi chỗ nào biết giống như cái gì? Ngở như chim hồng bay rồi bước trên tuyết.
|
Copyright (c) DaiChung News Media 2002