|
|
Giới Thiệu |
NGÀY THÁNG KHÓ QUÊN
Ôi cơn gió heo may thuở trước, Lạnh ngàn năm sông nước Tầm Dương. Về đây rừng núi Thanh Chương, Nghe heo may nổi canh trường ngẩn ngơ! Trước đã có nhà thơ cùng quẫn, Ngàn năm sau sao vẫn còn ta? Đời gần tưởng đã rất xa, Bâng khuâng vì tiếng tỳ bà chưa nghe. Tưởng thấy cảnh ngựa xe tấp nập, Khách phong lưu vồ vập ngày đêm. Về chiều lá rụng quanh thềm, Trước sân nhát chổi ngày thêm trễ tràng. Ông cam chịu đầu hàng số mệnh, Tôi gần đây cứ bệnh liên miên. Bỗng dưng thương nhớ Tiên Điền, Đang khi đất nước đảo điên,mình già!
Ai xưa mạnh mình ba tấc lưỡi, Vén mây mù đạp cưỡi bình phong? Làm cho đất lở,trời long, Giam ta sao nổi mấy vòng kẽm gai? Cũng đầu óc,cũng tai,cũng mắt, Nghĩ nguồn cơn đau cắt thịt da. Tám mươi Lã Vọng chưa già, Lẽ đâu ta chẳng là ta thuở nào?! Thuở nhìn cảnh đồng bào đói khổ, Quyết xông lên đạp đổ bất công. Nắm tay giành lại núi sông, Mà tô cho được màu hồng tự do. Khắp Nam Bắc ấm no,hạnh phúc, Ta về bên khóm trúc nhìn trăng. Ngày nay gặp cảnh bất bằng, Đêm đêm vẫn nghiến hàm răng đợi chờ.
THƠ THINH QUANG
Bút trổ hoa hề! Nghiên nở xuân Tờ mây rực nở tứ thơ thần... Hồn mai lảng đảng say tình nhạn Phách quế mơ màng bóng tịch dương. Dẫu biết Cổn hoa dành kẻ khác Mà đường kim chỉ dễ gì ngưng? Đò xưa bến cũ đâu còn nữa Thiên nhất phương hề! - Vọng cố nhân.
THƠ ĐẶNG ĐIỆU
Đường dê mỗi dặm mỗi cong queo, Thuận-Quảng nên duyên há ngại trèo. Phơn phớt nét trời mây lững đững, Chập chùng thế núi,lũy cheo leo. Ngũ hành đá gấm phơi da báo; Đông hải dòng châu đọng mắt mèo. Đồng vọng đâu đây nguồn đổ nước, Bình Nam mà tưởng tiếng quân reo!
ĐÁP HỌA
Sườn nghiêng,nắng rọi bóng cong queo, Cây lệch,cành xiêu dáng vượn trèo. Gió bạt mây trời vương đỉnh núi, Triều đưa bọt biển mõm ghềnh leo. Đường trơn khách bộ đưa chân sáo, Dốc ngược tài công nghễnh cổ mèo. Vượt ải nghe hồn xao xuyến lạ, Chim kêu mà ngỡ tiếng cười reo!
Mưa Xuân trời đất thấm nhuần Cỏ cây tươi tốt bội phần hơn lên. Trời xanh mây trắng bồng bềnh Nắng vàng rực rỡ bên thềm nhà ai...
Mưa Xuân cơn ngắn cơn dài Bay qua nước Việt thương hoài đáy tim. Trời buồn u ám màn đêm Bao giờ ánh sáng lại tìm quê xưa? Hoàng Duy
Ngọn bấc tràn lan khắp nẻo đường Kiếp người hứng chịu lắm tang thương. Trời xa ảm đạm,lưng đồi tuyết, Xóm vắng tiêu điều ngập lối sương. Cơn gió rít...hồn ai lạnh lẽo, Tiếng thơ buồn...sóng nhạc lương vương. Quan san muôn dặm tình không dứt, Trăm nỗi u hoài vọng cố hương! TRÌNH XUYÊN
NỖI KINH HOÀNG Mười một tháng Chín năm không một Nghe tin khủng bố thật kinh hoàng! Hai tòa cao ốc thành bình địa Hơn sáu ngàn dân bỗng thác oan! Tàn bạo tăng thêm lòng oán hận Khoan dung giảm thiểu nỗi cơ hàn Văn minh kết chặt tình nhân loại Hưởng cảnh thanh bình giữa thế gian! TRÚC NAM
Vọng cố hương hề vọng cố hương Bên kia bờ biển Thái bình dương Nhân dân đang vướng vòng cương tỏa Đát nước còn trong cảnh nhiễu ngương Dân chủ huênh hoang,trò bánh vẽ Tự do bịp bợm,chuyện hoang đường Nội công ngoại kích ta chung sức Nào hãy vùng lên lật bạo cường
Bạo cường ta quyết đập cho tan Giành lại quê hương dựng xóm làng Cho cội nhân quyền xanh phố xá Cho cành dân chủ đẹp thôn trang Cho cao giọng hát Thu mây biếc Cho ngọt lời ca Hạ nắng vàng Nào,hãy vùng lên chung sức lại Quê hương rồi sẽ rực xuân quang
THƠ CUNG DIỄM TÌNH THU
Mùa đã Thu rồi viễn khách ơi Ngoài hiên sùi sụt giọt sầu rơi Tình Thu tháng Bảy,Ngâu còn khóc Ta vẫn buồn như thuở ấy thôi Ta vẫn trầm tư bên phố vắng Thả buồn theo những cánh Thu trôi Lênh đênh những chiếc vàng Thu ấy Chở mấy đau thương mấy ngậm ngùi Với những niềm riêng không nói được Đành buông theo cánh lá trôi xuôi Thu ơi.những cánh ân tình đó Của một người xa,gửi một người Hai kẻ ngày xưa Thu trở gió Bên nhau ngồi đếm lá Thu rơi Vàng rơi bao cánh Thu tan tác Chiếc phía chân mây,chiếc cuối trời Từ đó Thu ơi hai ngả rẽ Thu buồn cho mắt lệ ai rơi Riêng ta,cay với niềm lưu lạc Mãi đếm đau thương một phía trời!
|
Copyright (c) DaiChung News Media 2002