Đại Chúng số 86 - phát hành ngày 16/11/2001

Duramax

Giới Thiệu
Sách Mới


NGUYỆT HẠ

Việt Dương Nhân

(tiếp theo và hết)

Thanh Vinh ngồi lắng nghe Nguyệt Thủy, chàng đưa hai bàn tay lên ôm đầu. Lòng chàng thấy thương hai mẹ con Nguyệt Thủy thêm, vì họ chân thật.

Nguyệt Thủy nói tiếp:

_ Anh biết tại vì sao, trên ba mươi tuổi mà em chưa lấy chồng không? Biết bao nhiêu lần em muốn đánh bật cái mặc cảm lai Mỹ ra khỏi lòng mình. Nhưng sao nó cứ lảng vảng bao quanh em hoài. Rồi năm rồi, bỗng gặp anh và quen với anh đến ngày nay. Thú thật với anh! Lúc nào em cũng cảm thấy lo sợ. Sợ người ta sẽ chê trách và khinh rẻ, vì em là con gái của một người đàn bà là loại gái giang hồ, dốt nát, thất học ...là...là... Thôi. Bây giờ thì mọi việc rõ ràng quá rồi, em có nói nhiều cũng vô ích!. Phận làm con mà! Sự việc như vậy rồi! Thôi thì phần anh, anh lo. Còn phần em, để mặc em lo. Sự đời nó là vậy đó ! Mình hãy chia tay, hoặc xem nhau như bạn qua đường đi anh Vinh à!

Thanh Vinh nắm tay Nguyệt Thủy, chàng lắc đầu và nói:

_ Má anh đã kể cho anh nghe y như em vừa kể. Thật tội nghiệp cho dì Nguyệt Hạ và em quá!

_ Thôi, anh đừng tội nghiệp hay thương hại làm gì! Vì đời là thế!

_ Mà anh yêu em chân thành !... Không thể được ! Anh phải tranh thủ với ba anh mới được. Anh phải nói chuyện với ba anh. Dù sao ba anh cũng là người có ăn học, thì phải có kiến thức rộng mới được chứ ! Theo anh biết, tánh ba anh từ thuở giờ rất bình dân. Ông đối xử với nhân viên trong nhà thuốc Tây... như người thân gia đình. Và ông cũng thường hay đi hủy lạo chung với những phái đoàn Từ-Thiện để thăm nôm các gia đình nghèo. Anh hy vọng là ba anh sẽ thông cảm!

_ Tùy anh quyết định, chớ em và má em thì như vậy rồi! Thân phận hẩm hiu của mẹ con em thế đó. Có lẽ vì thế mà má em cứ uống rượu cho quên đời!

_ Thôi anh về! Anh sẽ gọi cho em sau nha!

Thanh Vinh và Nguyệt Thủy tạm biệt, chia tay. Lòng của hai cô cậu đau buồn vô tận. Nguyệt Thủy lẵng lặng đi lên nhà.

* * *

Sau khi Nguyệt Hạ nhận được cú điện của ông Thanh Phong. Bà biết con mình bị từ hôn. Bà buồn đến đỗi quẩn trí, bà chịu hết nỗi, cứ cho là lỗi ở tại nơi bà. Vì cuộc đời của bà có một dĩ vãng mà người đời cho là xấu xa. Nên làm con gái của bà phải chịu khổ lây.

Mấy tuần Nguyệt Hạ suy nghĩ và khổ tâm vô cùng. Bà nằm, ngồi không yên chút nào. Bà cứ uống rượu, mà không còn thấy say nữa. Bà lại nghĩ đến cái chết để cho khuất mắt mọi người. Bà diện cớ đi khám bác sĩ xin thuốc an thần và thuốc ngủ để cay rượu. Bà đi khám một loạt bốn năm ông bác sĩ, được có nhiều toa mà mua thuốc. Mua được một số thuốc, bà đem về lén hòa vô rượu, chờ Nguyệt Thủy đi vắng, ở nhà bà uống hết vô bụng. May thay! Vừa uống thuốc xong, Nguyệt Thủy cũng vừa về tới. Vô nhà, cô thấy mẹ nằm dài trên salon, cô nghĩ: Mẹ lại say rượu nữa rồi! Nguyệt Thủy đi xuống sau bếp định rót nước uống, bỗng chợt thấy một hộp thuốc trống không rớt bên cạnh thùng rác, cô cầm lên đọc, thấy là thuốc ngủ, cô bươi vạch thùng rác, lại có thêm ba hộp trống không nữa. Cô thất thần, lật đật gọi sở cứu cấp chở mẹ vào nhà thương... rửa ruột. Bà Nguyệt Hạ xem như thoát chết. Nhưng bà bị hôn mê bất tỉnh.

Sự việc đáng tiếc xẩy ra, Nguyệt Thủy khóc nức nỡ và gọi cho Thanh Vinh hay. Thanh Vinh cùng mẹ chạy liền vào bệnh viện... thăm Nguyệt Hạ. Hai mẹ con bất kể chồng, cha. Bởi ông Thanh Phong quá cố chấp mà nghe lời Lệ Huyền. Bà Nguyệt Thu tức mình, nghĩ trong bụng: Con Lệ Huyền này, sao mà nó ác chi mà ác dữ vậy. Ông trời cho nó trôi qua đây làm chi để nó làm khổ người ta chứ? Nguyệt Hạ ơi! Tao không có bỏ mầy đâu!

Hai mẹ con Nguyệt Thu vào phòng, chỉ nhìn cái xác vướng đầy dây ống để chuyền nước biển và máy hô hấp... Hơi thở của Nguyệt Hạ thoi thóp. Vì bà vẫn còn trong tình trạng hôn mê. Nguyệt Thu cầm tay bạn nước mắt đôi dòng.

Sau hơn một tuần lễ, Nguyệt Hạ mới hồi phục. Bà vừa thấy Nguyệt Thu trở lại thăm. Hai người bạn thân ôm nhau khóc nức nỡ. Bà Nguyệt Thu hứa:

_ Từ đây cho tới chết tao với mầy mãi mãi là bạn, Và tụi miinh sẽ không bao giờ xa cách nhau nữa.

Nguyệt Hạ đôi mắt lệ còn đọng đầy, giọng nói yếu ớt :

_ Không được đâu Nguyệt Thu à! Còn chồng mầy nữa chớ! Xin đừng vì mẹ con tao mà gia đình mầy mất hạnh phúc! Người Việt mình, thời buổi nào cũng còn giữ mãi cái thành kiến... Nhứt là dân Việt Nam mình. Thôi, số phận của mẹ con tao trời đã dành sẵn vậy rồi!

Nguyệt Thu vẫn ôm bạn, và vỗ lưng nói:

_ Mầy đừng lo buồn nữa, và cũng đừng lo cho thân tao. Tao tranh thủ cho các con, chớ tao không cần bản thân tao nữa đâu. Nhưng tao có chút hy vọng, là ba thằng Vinh không hẹp lượng gì đâu. Bởi vì từ ngày ổng cưới tao tới bây giờ, tánh ổng tao biết quá. Ổng cũng rất từ tâm, thương người. Tại bất chợt con Lệ Huyền... Tại nó hết ! Nó vẫn còn tâm tánh xấu xa, ích kỹ, cố tình hại tao với mầy, nên nó có cơ hội trả thù, chờ có dịp mà kể chuyện xưa của tụi mình cho chồng tao nghe. Chồng tao, ổng bị cú sốc mới như vậy đó thôi.

Nguyệt Thủy và Thanh Vinh đứng nghe hai bà mẹ than thở, nước mắt cô cậu cũng không cầm được. Bà Nguyệt Hạ hỏi con:

_ Nguyệt Thủy à! Bác sĩ có nói chừng nào cho má ra bệnh viện không con?

_ Dạ có! Bác sĩ nói, má ở đây cỡ ba bốn ngày nữa thôi má à!

_ Thôi, tối rồi con về với dì Thu và Vinh đi. Bữa nay má thấy khỏe nhiều lắm!

Nhìn Nguyệt Thu, bà tiếp:

_ Nguyệt Thu à! Mầy cũng về với tụi nhỏ đi. Tao rất cám ơn mầy!

Nguyệt Thu chau mày và nói:

_ Ơn nghĩa gì giữa tao với mầy? Tụi mình đã xem nhau như ruột thịt dính liền thân rồi mà!

Bà Nguyệt Thu ôm hôn bạn, và nói:

_ Mầy ráng nằm đây thêm vài ngày nữa thôi. Có gì mai tao vô nữa. Các con lại hôn mẹ bây rồi về với mẹ. Thôi, tao về nghe Nguyệt Hạ!

* * *

Cả ba ra về, bà Nguyệt Hạ còn lại trong phòng một mình, bà thấy nhẹ lòng đôi chút dùm cho con gái của bà. Nhưng còn Nguyệt Thu với Thanh Phong sẽ ra sao đây? Bà nghe lâng lâng buồn!

Còn Nguyệt Thu nghĩ: nếu chồng bà không chịu. Thì bà cũng phó mặc cho ông ấy. Bà nhứt định giữ gìn tình nghĩa là quan trọng hơn hết, và bà chấp nhận cho Thanh Vinh và Nguyệt Thủy kết duyên với nhau.

Sau bao ngày ông Thanh Phong suy nghĩ thiệt, hơn, nghe lòng hối hận, ông nghĩ: Mình được người đời cho mình là hiền đức. Không lẽ ngày nay vì nghe lời của bà Lệ Huyền, mà mình lại trở thành kẻ ác đức sao đây ? Mình thiệt là nông nỗi, nóng nảy, hấp tấp. Điện thoại làm chi để cho chị Nguyệt Hạ như thế! Cũng may là không sao. Nếu chỉ chết, thì chắc mình sẽ ân hận suốt cả đời quá!

Ông Thanh Phong tự trách mình xong. Ông chờ vợ con về, nhờ đưa ông đi thăm bà Nguyệt Hạ để nói vài lời xin lỗi và bằng lòng hỏi cưới Nguyệt Thủy cho Thanh Vinh.

* * *

Đám cưới của Thanh Vinh và Nguyệt Thủy thật linh đình, do vợ chồng ông Thanh Phong đứng ra làm chủ hôn và mời bạn bè thân thuộc đôi bên trên dưới khoảng ba trăm người.

Hai gia đình kết nghĩa xuôi gia rất thân tình. Từ đó, họ sống cuộc đời thật là hạnh phúc.

Sau khi đám cưới xong, Nguyệt Thủy phải theo chồng qua Cali. Cô xin hãng Air-France chuyển từ chiêu đãi viên hàng không qua làm tiếp đãi viên văn phòng cùng hãng tại Los-Angeles. Còn vài ngày trước khi đi, Nguyệt Thủy thấy mẹ vui vẻ và bớt uống rượu. Cô đề nghị với mẹ:

_ Má à! Má qua Mỹ sống với tụi con nghe má? Nhà mình để đó, lâu lâu về Paris thăm nhà.

_ Chưa được đâu con.

_ Sao vậy má?

Bà Nguyệt Hạ gật gật đầu và mỉm cười:

_ Má phải vô nhà thương cai rượu trước đã. Sau đó sẽ tính sau!

Nguyệt Thủy vừa nghe mẹ mình tự nguyện muốn đi cai rượu cô vui mừng quá, vội chạy lại ôm mẹ hôn hít hai ba cái. Vì từ lâu cô cũng muốn đem mẹ đi. Nhưng sợ mẹ cô bị chạm tự ái giận lên là khổ hơn nữa. Bởi cô biết quá tánh của mẹ rất cứng rắn, ít chịu ai khuyên bảo hoặc sai khiến.

 Bà Nguyệt Hạ đã bằng lòng cho con đưa vào dưỡng đường đặc biệt, bà ở trong đó một tháng cai rượu. Và sau khi cai rượu xong, bà chỉ muốn đi đi, về về Paris _ Los-Angeles thôi, chớ bà không thích bỏ hẳn nhà của hai mẹ con bà và cả Paris thơ mộng! Từ đó bà sống vui và yêu đời hơn bao giờ hết.

Giữa mùa hè đầy nắng ấm, Nguyệt Thu đến nhà Nguyệt Hạ rủ nhau đi ăn bánh, uống cà-phê và thả bộ dạo mát, ngắm cảnh, ngắm hoa trong vườn Lục-Xâm-Bảo. Hai bà tươi cười, sung sướng và tha hồ nhắc về dĩ vãng xa xưa. Vì cả hai bà bây giờ không còn mang cái mặc cảm, lo âu hay sợ sệt ai nữa cả...

* * *

Chân tình giữ vẹn sắt son

Chi giao nghĩa trọng như non biển trời

Bây giờ sự thật trải phơi

Nguyệt Thu, Nguyệt Hạ trọn lời thề xưa.

Việt Dương Nhân

(Trích trong tập truyện “Gió Xoay Chiều”. Sẽ ra mắt chiều thứ bảy, ngày 13 tháng 10 năm 2001 tại Paris 13ème . Bài “Nguyệt Hạ” được tuyển chọn thâu thanh. Do Thy Lan, Hoàng Đạo, Tiến Mỹ... đọc diễn. Và đã phát thanh trên đài Dallas (USA) và đài Tiếng Nói Việt Nam Montréal (Canada) 6/2001)

         


 

Copyright (c) DaiChung News Media 2002