|
|
Giới Thiệu |
Con đường ảm đạm chông gai Mẹ đi suốt tháng đã đầy cỏ hoa Mẹ đi từ trẻ đến già Không hề đổi hướng kêu ca một điều Tám mươi bẩy tuổi, sớm chiều Mẹ đều sống trọn tình yêu mỗi ngày. Con đường ảm đạm chông gai Vài giờ thăm đã thấy ngày quá lâu Khách mong giờ viếng qua mau Để thôi phải thấy cảnh sầu tha nhân Máu thâm mủ ứa đầy thân Mắt đờ tin chắc tử thần chẳng quên! Cấp cứu rót cháo trước thềm Ngừng rên khi được tay mềm thay băng Trẻ em chân tay que tăm Lần đầu tiên được ẩm bồng sữa no Bụng phòng mát lả cười mơ Vài em lớn bụi còn mờ gót đen Cám ơn Mẹ, tôi làm thơ Cùng mùi xú uế lan tràn nhà thương Mẹ nhặt các em ngoài đường Kế bên đóng rác-có em miệng trầy Vì bập mãnh chai, xi măng... Có em bị gói báo luồn bụi gai Sơ sinh tưởng đã chết ngay Ngờ đâu ngực nhỏ vẫn đầy nhịp tim Mẹ mừng rơi lệ nâng lên Các sơ cảm tạ kêu tên Chúa Trời Chuỗi hoa hồng nhỏ bẵng quên Một lần thăm viếng nhớ đời Mới hay mặt đất lắm người khổ đau Dù Mẹ chẳng bận, chẳng chờ khen, chê Mẹ- như một đốm sao khuya Âm thầm chiếu sáng bên lề trần gian Là thế giới của nghèo nàn Điều mà xã hội giàu sang khước từ Vô tình, cố ý quên đi Vì chấp nhận nó còn gì lương tâm (Nó là chứng tích lỗi lầm Của nhân quần bấy ngàn năm tới giờ...) Quạt trần xua cái nóng ran Mắt phi thi vẫn hơi ngờ lòng nhân Phương Tây ca thiện mỹ chân Phương Đông nguồn cội thánh thần từ bi Giết người vũ khí tinh vi Mưu đồ nham hiểm sân si vẫn thừa Đôi dòng nguệch ngoạc nãy giờ Chẳng qua là chuyện cũ xì mà thôi "Sức người tạo được niềm vui" (1) Mẹ còn chứng tỏ nghĩa đời thiêng liêng Trong tay Mẹ chợt bừng men diệu kỳ... Tận tường mới hiểu vì sao Khắp cả thế giới cuối đầu tiễn đưa Trẻ già khóc Mẹ như mưa
(1) Nguyễn Đức Vinh-Tân Niên, Saigon 1962
|
Copyright (c) DaiChung News Media 2002