Đại Chúng số 90 - Ngày 15/1/2002

Duramax

Giới Thiệu
Sách Mới


MƯA BÊN NÀY, NẮNG BÊN KIA

Thinh Quang

(tiếp theo kỳ trúơc)

Nói đến đây bà Thục Trinh òa lên khóc:

- Mấy đêm nay má nằm chiêm bao thấy thằng Sùng Thật về. Trông nó không còn như mấy năm xưa nữa mà to lớn hẳn ra. Mặt mày trắng trẻo hơn nhiều. Nó ăn vận toàn trắng. Cái gì cũng trắng, còn đẹp hơn hồi ở Thượng Hải về. Má nhìn nó không nói được lời nào. Miệng mồm tự nhiên cứng lại. Còn nó thì đứng sững sờ nhìn má, mãi giây lát sau bất giác nó gọi "má" một tiếng... Má vội chạy đến định ôm chầm lấy nó... thì nó lại chạy dang xa ra. Má vẫn cố chạy bám sát theo thì... nó lại dang thêm chút nữa... hệt như trò chơi ú tim vậy. Cuối cùng khi nó chạy đến bên cửa phòng con thì... nó biến mất. Má giật mình tỉnh giấc nhưng đầu óc vẫn đinh ninh là nhất định là

thằng Sùng Thật đang nằm trong phòng trò chuyện với con.

Ngọc Phụng có vẻ suy nghĩ:

_ Hàng đêm má được thấy anh con về, như vậy còn được an ủi phần nào... Nhưng không biết tại sao chưa có lấy một lần được mơ thấy... mặc dù không đêm nào con không tưởng nhớ đến anh con... Chắc anh con không còn thương yêu con nữa...

Bà Thục Trinh vội cải chính hộ con trai mình:

_ Đâu phải vậy? Nó cưới hỏi con là vì tình yêu chứ đâu phải vì ba má ép uổng ?Con có nhơ là từ lúc nó ra đi hải ngoại cứ vài ba hôm là có một bức thư gửi về... Cái thư nào gửi cho con cũng dày côm cả mươi mười lăm trang giấy... Hồi ấy, má cũng chẳng biết nó viết giống gì cho con mà nhiều dữ vậy! Nội bấy nhiêu thôi má cũng hiểu là nó thương yêu đến chừng nào!

Bà Thục Trinh kéo tay con dâu đặt vào lòng mình:

_ Bây giờ má thương yêu con cũng y như thằng Sùng Thật thương con vậy.

Nói xong bà mếu máo lấy khăn tay lau các giọt lệ nơi hai bên khóe mắt.

Ngọc Phụng cùng mẹ chồng hằng ngày sống kề cận bên nhau, an ủi vỗ về nhau, nên tình cảm mỗi ngày mỗi thêm nồng đượm hơn. Quốc Trung nhận thấy điều này nên cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hẳn lên.

Bàn thảo việc chuyển ngân cho chồng, Ngọc Phụng lấy giấy bút viết ít lời báo tin sức khỏe của cha mẹ chồng, nhưng tuyệt nhiên không đề cập đến tình trạng của hai mẹ con nàng. Xong xuôi nàng chạy ra ngay bưu điện gửi sang cho Sùng Thật vì sợ cha chồng về bắt gặp.

Theo chân con dâu ra tận cổng, vừa đi bà vừa chép miệng nói:

_ Con nên gửi thêm nhiều một chút! Tội nghiệp, nghe nói ở ngoại quốc ăn tiêu đắt đỏ lắm... Cái xứ ngoại quốc đó ít có ai đi bộ, mà toàn là đi bằng xe hơi... Người dân ở bên đó ăn toàn bánh mì với đủ thứ cao lương mỹ vị. Tự con không biết, má nghe chật cả tai là ở bên đó thì phải ăn vận Tây đã vậy mà lại còn thắt "cà la óch" mà chẳng biết... cử kiêng gì cả!

_ Thưa, con biết.

Trời đã vào cuối Thu, gió bắc từ phương Bắc bắt đầu thổi lại, khiến Ngọc Phụng phải cúi gằm mặt xuống. Hoa tuyết lại lất phất bay thổi cả lên mặt mày, áo quần nàng.

_ Này, để má vào lấy chiếc áo nhung của má con mặc vào kẻo rét cóng đi được.

Ngọc Phụng vừa lầm lũi đi vừa đáp lại lời mẹ chồng:

_ Má vào nhà nghỉ đi kẻo cảm lạnh. Con chưa thấy rét lắm. Đi bộ một chút là thấy ấm ngay má à!

Bầu trời như thấp xuống. Các đám mây đen lơ lửng sát tận đầu ngọn tre. Gió bấc hiu hiu thổi. Mưa phùn suốt cả đêm đến giờ vẫn chưa ngớt. Trên mặt đường các ổ gà tràn đầy cả nước.

Sau khi chia tay cùng mẹ chồng, nàng đưa tay kéo chiếc khăn quàng đã bạc màu phủ xuống tận mặt, tay ôm chặt gói bạc co ro bước đi dưới cơn mưa phùn lất phất... tạt vào mặt mày lạnh buốt thấu xương.

Bà Thục Trinh đã vào đến thềm nhà bỗng sực nhớ ra điều gì vội chạy lại ra cổng nói vói theo:

_ Ngọc Phụng à! Ngọc Phụng ơi! Con nên viết thêm vào trong thư mấy chữ rồi bỏ chung vào gói tiền gửi luôn cho nó... Má sợ không thấy chữ của con chắc nó buồn lắm đó...

Nghe tiếng mẹ chồng, Ngọc Phụng vội đứng hẳn và quay mặt lại, tay run run kéo chiếc khăn che mặt lên đáp lại:

_ Không cần viết thêm má à! Anh con đâu có thích đọc thư con nữa...

Nói xong, Ngọc Phụng lại lảo đảo bước đi, đầu cúi xuống để tránh những cơn gió bắc hắt những hạt mưa phùn vào mặt mày... Hai bàn chân nàng bám chặt cả mười ngón xuống mặt đất đầy cả sình lầy trơn trợt khiến nhiều lần suýt ngã chúi xuống nếu không kịp gượng lại.

Hình ảnh của Sùng Thật cứ chập chờn hiện lên trước mắt. Nàng có linh cảm là mình đã thật sự bị phản bội. Bây giờ nàng mới thấy thấm thía chữ "ngờ", quả thật chẳng ai có thể lường trước được! Có ai học được chữ ngờ bao giờ!

* * *

Mối tình của Sùng Thật đã trao cho nàng buổi đầu thật thơ mộng và cũng thật chân tình. Hai người đã đưa nhau vào động Tiên Cô thề non hẹn bể, rồi cưới hỏi nhau không đầy tuần trăng mật... chàng lại phải lên đường du học trong nước mắt để mong có một ngày nào đó bảng vàng đề tên. Suốt thời gian đó nàng phải cam đành sống cảnh cô đơn, những mong sao "Lọng anh đi trước, võng nàng theo sau"... Nhưng, than ôi, nàng đâu ngờ giấc mộng đẹp đẽ ấy không bao giờ trở thành sự thật. Sùng Thật có thể chạy theo những hình ảnh hào nhoáng bên ngoài.

Nghĩ đến đây tim nàng thắt lại. Nàng đột ngột dầng chân lại ngước mặt nhìn lên bầu trời đen nghịt lẩm bẩm:

_ Nếu biết thế này... ừ! Nếu biết thế này...

Trước kia, nàng cảm thấy đời là cả một giấc mơ tuyệt hảo đầy muôn hồng nghìn tía... Nhưng thật ra đó chỉ là một giấc mộng lớn, có gì trường cửu đâu? Tuy chán ngán cho sự tình như vậy, nhưng nàng không thể nào quên đi được người chồng mà chính mình đã chọn. Nàng nhớ từng lời ăn tiếng nói, đến ánh mắt nụ cười... và luôn cả giọng ngâm của chàng nơi động Tiên Cô ngày nào...

Tinh nữ kỳ luyến

Dị ngã đồng quản

Đồng quản hữu vĩ

Duyệt dịch nữ mỹ.

..................

Ô này! cô kia!

Trông cô thùy mị dịu dàng

Tay cô cầm bút trao cho chàng liền tay.

Bút của cô... ờ, ờ! Trông thật hay hay

Lòng ta cảm thấy tràn đầy niềm vui!

Khi yêu thì cái gì cũng đẹp! Chuyện gì cũng vui! Chàng luôn miệng ngâm thi vịnh phú, nói lên mối tình của mình tưởng cơ hồ như keo sơn thiết thạch...

Có lần nàng trao tặng ngọn cỏ tranh khi cả hai ngồi trên mon đá trắng trong động Tiên Cô, Sùng Thật đón lấy nâng niu rồi ngỏ lời khen tặng:

_ Ôi! cọng cỏ tranh này từ tay em trao tặng, anh có cảm tưởng như một cánh hoa hường còn ngậm hạt sương mai buổi sáng...

Sùng Thật ơi! Lúc ấy em nhật thấy lời anh như mật ngọt... êm đẹp làm sao! Làm sao em quên đi được giọng ngâm của anh hôm ấy với những lời thơ:

"Tư mục quy đề

Tuân mỹ thả dị

Phi nhữ chi vi mỹ

Mỹ nhân chi di"

............

Nàng kia ơi!

Cỏ tranh nàng tặng tận tay

Thoạt trông anh đã biết ngay tuyệt vời.

Cái vật anh tặng,

Quả nó hơn tất cả trên đời

Hơn vì vật ấy của người tình chung!

Nhưng nay thì hình ảnh tuyệt vời ấy đã đi vào dĩ vảng. Cảnh xuân tươi tắn đã qua rồi. Muôn hoa đua nở ngày nào nay đã tàn rụi rồi! "Anh đã chạy theo cảnh phồn hoa đô hội rồi, tất cả giờ đây đã đều bỏ lại đàng sau, bất kể cha già, mẹ yếu... và luôn cả vợ con anh chỉ còn là một bóng mờ... Anh có biết chăng người tình chung của anh, người vợ mà ngày nào đã cùng anh thề nguyện sẽ sống mãi bên nhau đến răng long đầu bạc... bây giờ thì:

Độc hạc phương triêu lệ

Cơ ngô thử dạ đề...

...............

Con hạc lẻ đôi kêu trong sương trắng

Con dơi than đói văng vẳng canh trường

Mây trôi tản mạn muôn phương

Cơn mưa muộn vẻ thê lương não nùng!

Ngọc Phụng vừa nghĩ vừa lủi thủi bước đi dưới cơn mưa phùn lạnh lẽo, thất thểu như cái xác không hồn , dẫm cả vào những trũng nước làm bắn lên tung tóe...

Mãi miên man suy nghĩ Ngọc Phụng đã đến bưu cục từ lúc nào cũng chẳng biết. Cho đến khi có tiếng chào hỏi của một viên chức đang đứng ở ngay quày nàng mới giật mình sực tỉnh.

_ Thưa, có phải bà gửi tiền sang cho ông nhà không?

Ngọc Phụng nóng ran cả mặt mày bẽn lẽn đáp:

_ Dạ, thưa, ông... phải... xin ông giúp gửi hộ cho như mọi lần...

Người viên chức có vẻ luống tuổi vui vẻ:

_ Ông nhà có lẽ sắp về nước đến nơi rồi. Giá mà được ông nhà làm chủ sự của sở chúng tôi thì hay biết bao nhiêu!

Một viên chức khác trẻ hơn ngồi bàn bên cười bảo:

_ Bác nói thế sao được! Ông nhà của bà xuất dương du học bao nhiêu năm trường đâu có phải như những người chỉ đổ đạt ở trong nước, mà đi nhận chức vụ nhỏ nhoi này! Ít ra, thì ông cũng làm quan đầu tỉnh. Đó là nói ông nhà không ra nhậm chức các bộ trong chính phủ... như con quan Phủ Bành Thiên Tân ngày nào ở đây nay làm tổng trưởng tài chánh năm rồi... sau khi đi sang Mỹ du học về.

Nói đến đây, người viên chức tuổi trẻ này quay lại Ngọc Phụng:

_ Dạ thưa bà, có phải ông nhà sắp về nước rồi phải không? Theo tôi, ông nhà cũng sẽ giữ lấy một bộ nào trong tương lai... chứ chẳng phải không đâu...

_ Dạ... thưa hai ông... dạ cũng sắp sửa rồi...

Vẻ mặt hài hòa xinh xắn của Ngọc Phụng có thể lôi kéo cảm tình với mọi người... Nàng giao cả gói bạc cho mấy viên chức làm thủ tục gửi đi, mà khỏi phải cần khai báo gì thêm nữa.

Trên đường về, Ngọc Phụng miên man suy nghĩ về mối tình giữa nàng với Sùng Thật, nó đến thật bất ngờ và cuộc hôn nhân cũng vậy. Những tưởng sẽ sống mãi bên nhau đến răng long đầu bạc, nhưng hiện nay thì đã ra ngoài dự tính. Liệu mối tình giữa nàng với Sùng Thật còn kéo dài được bao nhiêu lâu nữa? Ngày mai? Ngày mốt? Tháng này hay tháng sau? Hay nó đã mất tự bao giờ rồi mà nàng vẫn còn chưa hay biết?!

* * *

Gia đình ông bà Quốc Trung trông bên ngoài thì như vui vẻ hẳn lên. Hàng ngày Quốc Trung vẫn đi làm cho tiệm chạp phô Kim Đại Minh, Ngọc Phụng vẫn ngày hai buổi đi dạy tại trường học chợ Huyện. Bà Thục Trinh thì ngoài việc chăm nom cho Anh Hào, thời gian còn lại lo việc chăn nuôi đàn lợn, với mấy đàn gà mái đẻ... lấy trứng mang ra chợ bán đổi lấy thức ăn.

Từ ngày Sùng Thật gửi lá thư cuối cùng về cho Quốc Trung tại tiệm chạp phô Kim Đại Minh cho biết phải di chuyển đi xa và không cần đến tiền nhà tiếp tế nữa, nên số tiền kiếm được của ca ba người ngoài việc ăn uống , trả tiền thuê nhà, mua sắm áo quần cho cả gia đình, không còn chi tiêu khoản nào khác nữa, nên số tiền dành dụm được càng ngày càng tăng trưởng mãi lên.

Tuy gia đình dư dũ, song cả ba từ ông bà Quốc Trung đến Ngọc Phụng trông người nào cũng sút hẳn ra. Đây là hậu quả của sự sa sút nặng nề về mặt tinh thần. Duy chỉ có mỗi mình Anh Hào mỗi ngày mỗi lớn, mập mạp phấp phóp hẳn lên tthấy rõ.

Nay thì Anh Hào đã tròn năm tuổi. Trò chơi tuyết là cái thú của nó. Cả ngoài nó chơi đùa một mình ở ngoài trước sân nhà với các lớp tuyết tương đối dày, khiến mười ngón tay của nó đỏ hỏn cả lên. Nó thích nghịch nhất đối với bà nội. Có lần nó đưa cả hai lòng bàn tay lạnh như giá băng của mình lòn vào phía dưới lớp áo áp mạnh vào lưng, khiến bà Thục Trinh nhảy đựng lên như kẻ bị phỏng lửa. Bị lạnh thấu xương bất ngờ khiến bà thảng thốt liêu lọ kêu lên, trong lúc thằng Anh Hào ôm bụng cười nghiêng ngã:

_ Ối chao ôi! Ông Tí mí bà Dần... Đâm con chó... đánh con mèo... Ôi, cái thằng Sùng Thật chụp lão Quốc Trung ... mẹ thằng cha mày ... hề hề lạnh cắt cả da thị bà nội đây nè...

Mỗi lần được trông thấy bà nội mình dẩy nẩy liệu lọ kêu la như vậy, Anh Hào vỗ tay bày tỏ ra sự thích thú rồi bỏ chạy trốn đi nơi khác. Nhưng, cũng cứ mỗi lần bị cháu nội đùa giỡn như vậy, bà Thục Trinh cũng đáp ứng, bỏ dang dở việc đang làm đuổi theo đùa nghịch với hắn. Nhờ vậy bà Thục Trinh cảm thấy chẳng những không mỏi mệt vì công việc bề bộn đang làm mà cũng vơi được nỗi sầu nhớ thương con sau những tháng năm từng xa cách

* * *

Xuân qua, Thu đến... Anh Hào cũng đã lớn hẳn ra. Còn Sùng Thật vẫn biền biệt, không một chữ gửi đến mừng lễ, song chẳng có lấy một tiềng nào. Bà Thục Trinh thì ôm lấy mặt mày đầy vẻ đăm chiêu:

_ Tôi đã xin bà nhiều lần rồi. Đáp xong Thanh Thương Hoàng định đưa tay đến đòi hành hương.

Bà Thục Trinh u buồn. Bà thất tuần thì gần như trầm lặng, chẳng láy một qi hỏi hqn về mối tìng vương giả...

(còn tiếp)

         


 

Copyright (c) DaiChung News Media 2002