Đại Chúng số 93 - Ngày 1 tháng 3 năm 2002

Duramax

Giới Thiệu
Sách Mới


MƯA BÊN NÀY, NẮNG BÊN KIA

Thinh Quang

Nói xong ông Lý ngửa mặt lên trời cười một tràng dài dòn dã, rồi bước nhanh ra cửa, nhưng trước khi đi, ông còn ngoái cổ lại nói vói vào:

_ Mưa sắp đến, xin phép tôi về. Xin chào cậu Đại Minh, tôi đi đây đây nha!

Đại Minh nói vói theo:

_ Ông Lý đi cẩn thận... Nhớ Tết lên đây ông cháu mình cùng đi chúc đầu năm nha!

Đã bước xuống bậc khỏi bậc thềm trước mặt cửa hàng, ông Lý còn quay lại đáp vọng lên:

_ Đó là cái chắc rồi.

Ông Lý đi rồi, nhân lúc vắng khách Kim Đại Minh đến ngồi đối diện với Quốc Trung ngỏ lời chúc tụng:

_ Cháu xin thành thật mừng ông sắp có ngày đoàn tụ. Thế nào cậu Sùng Thật nhà ta cũng rước ông bà cùng chị Ngọc Phụng với bé Anh Hào lên Thượng Hải ở. Mừng là mừng cho ông bà được toại lòng ước nguyện, nhưng cháu không thể không ưu tư bởi rồi đây sẽ vắng bóng ông, cửa hàng này thế nào cũng chịu ảnh hưởng không ít... Nhưng cũng đành vậy, biết làm sao bây giờ?!

Quốc Trung khoát tay trước mặt:

_ Không đâu! nếu Đại Minh không chê tôi già nua lụm cụm, thì thân già này nguyện chẳng đi đâu cả. Tôi sẽ mãi mãi ở lại đây giúp cậu cho đến ngày... nào không còn có thể nữa mới thôi...

Nghe vậy, Kim Đại Minh tỏ vẻ xúc động nắm chặt lấy tay Quốc Trung:

_ Nếu được vậy thì cháu xin muôn vàn ghi nhớ công ơn to lớn của ông... Chỉ mỗi một tay ông cũng bằng cả xấp muôn ngàn lần tay cháu...

+++

Hôm ấy, Quốc Trung trải qua một cơn xúc động đến cực độ. Ông không ngờ Sùng Thật đã trở về nước từ lâu rồi mà chẳng một lời báo tin về cho cha mẹ. Rõ ràng là một đứa con ngỗ nghịch, bất hiếu, phản bội lại tình vợ chồng, thậm chí đến cả giọt máu chính nó sinh ra cũng chẳng một chút đoái hoài đến.

Nghĩ đến đây, Quốc Trung không còn dằn lòng được nữa, quyết định phải tìm đến ngay nơi Sùng Thật đang làm để hỏi cho ra lẽ mặc dù sự thể có ra làm sao đi nữa! Ông quyết định phải tìm cho ra sự thật.

Bây giờ thì chẳng có gì phải che dấu nữa. Quốc Trung quyết định cho con dâu biết tất cả sự thật.Nếu trường hợp Sùng Thật thực sự phản bội, Ngọc Phụng còn đủ thì giờ để định đoạt cho tương lai mình.

Quốc Trung vừa đi vừa suy nghĩ quên cả tuyết rơi đầy cả áo.

Vừa về đến sân nhà thì cũng đúng lúc Thục Trinh đang giặt giũ áo quần nơi chái hè cũng vừa xong. Nhác trông thấy chồng về, bà vội quày quã vào nhà châm trà mang đến bàn uống nước để sẵn như thường nhật. Mặt mày Quốc Trung tái mét, trông ông như cái xác không hồn.

_ Ông làm sao thế? - Bà Thục Trinh hoảng hốt lên tiếng hỏi - Hay là... có điều gì xảy ra cho ông không?

Ngẩng mặt lên nhìn vợ rồi bằng giọng trầm buồn hỏi:

_ Ngọc Phụng chưa về phải không?

_ Nó vừa mới ra chợ mua thức ăn...

Đến ngồi xuống chiếc ghế dài kê sát bàn nước, bảo vợ:

_ Bà đến ngồi xuống cái ghế trước mặt tơi muốn nói điều này... với bà.

_ Thì ông cứ nói đi, cần gì phải ngồi! Tôi còn nhiều việc phải làm ngay bây giờ.

_ Thì cứ ngồi xuống cái đã. Tôi có chuyện phải bàn kỷ với bà.

Bà Thục Trinh ngạc nhiên trố mắt nhìn chồng. Lúc bây giờ trên mặt bà lộ vẻ lo âu:

_ Chuyện gì? Có quan trọng không?

_ Quan trọng! Quan trọng lắm! Tôi được tin tức về thằng Sùng Thật...

_ Tin tức Sùng Thật? Thằng Sùng Thật nhà mình?

_ Thì chính nó chứ còn thằng Sùng Thật nào nữa! Này! bà có nhớ ông họ Lý ngày xưa đó không?

_ Biết! Cái ông cẳng thấp cẳng cao ở cạnh thôn mình... Nhưng mà làm sao?

_ Ông ấy vừa từ Thượng Hải về...

_ Ờ, tôi biết rồi, xưa nay ông ấy lên nơi ấy làm ăn... Nhưng mà làm sao?

_ Ông ấy báo tin cho biết là vừa gặp được thằng Sùng Thật...

Nghe nói con đã về Thương Hải bà Thục Trinh trợn tròn cả đôi mắt, buột miệng kêu lên:

_ Hả? Ông Lý gặp thằng Sùng Thật nhà mình?

_ Ừ, gặp chính ngay mặt nó...

Bà Thục Trinh lắc đầu, tỏ vẻ không tin:

_ Chắc là ông nghe lầm rồi...

_ Nghe lầm sao được? Ông ấy bảo gặp tại Thượng Hải kia mà!

_ Thôi phải rồi... có thể là Thượng Hải ở ngoại quốc rồi.

_ Ngoại quốc làm gì có Thượng Hải? Thượng Hải chỉ ở Trung Quốc mình mà thôi.

_ Vậy thì tôi không tin được. Có lẽ ông ta nhìn lầm!

Quốc Trung quả quyết:

_ Ông ấy bảo là không lầm lẫn được. Chính ông ta trò chuyện với hắn kia mà!

Nghe giọng nói cả quyết của chồng, lúc bấy giờ bà Thục Trinh mới bắt đầu tin là quả thực như vậy.

Một nỗi vui mừng dâng lên đến độ cổ họng bà tắt nghẽn khiến không thể nói ra thành tiếng được. Hai tay chận ngay giữa ngực. Hơi thở khó khăn. Bà cảm thấy chung quanh mình quay cuồng. mặt mày tối sầm lại. Bà tựa lưng vào thành ghế cho mãi đến giây lâu sau mới lên tiếng hỏi chồng:

_ Có thực vậy sao? Thằng Sùng Thật đã về đến Thượng Hải à? Vậy thì hay quá. Tôi cảm ơn Trời Phật! Tốt lắm, tốt lắm!

Thục Trinh mừng quá không còn tự chủ được nữa. Bà đứng ngay dậy đưa mắt trừng trừng nhìn chồng. Miệng bà líu lo nói nhưng ông Quốc Trung cũng chẳng biết bà đang nói gì.

Mãi hồi lâu bà Thục Trinh cầm tay chồng thốt lên:

_ Tốt. tốt... lắm... ông ơi!

_ Tốt? Tốt cái gì? Bà còn bảo tốt nữa à?

_ Bộ ông không muốn cho nó về nhà sao? Ông nỡ đang tâm giận con như vậy mãi à? Ông nhẫn tâm vừa vừa thôi chứ! Ông đã làm khổ tôi biết bao nhiêu năm rồi. Ông bắt buộc nó thực hiện theo như ý muốn của ông, hết trường huyện, đến trường thành phố, rồi Thượng Hải, rồi đưa nó đi ra tận ngoại quốc. Tất cả cũng là ông... Ông phó mặc nó cho thiên hạ dạy dỗ, còn xem thường vợ ông, người đã banh da xe thịt đẻ ra nó...

_ Không! Bà lại hiểu lầm rồi. Tại vì nó không chịu về nhà, đâu phải tôi cản ngăn?

_ Nhưng tại sao nó không có thư từ báo cho mình biết?

_ Chính vì vậy tôi mới muốn bàn thảo cùng bà.

Rồi Quốc Trung hạ thấp giọng:

_ Theo tôi thấy thì chắc có nguyên nhân gì đây. Muốn tìm ra nguyên nhân đó chỉ còn có một cách mà không biết bà có đồng ý không?

_ Hả? Cách gì? Ông nói ra thử xem rồi mình làm gấp gấp đi... Không thể nào còn chần chờ được nữa ông ơi! Tôi nốt cả ruột gan rồi.

_ Tôi muốn phải đi ngay Thượng Hải để hỏi cho ra lẽ vì sao thằng nghịch tử ấy không chịu về thăm cha mẹ vợ con của nó?

Giọng Quốc Trung run lên vì quá giận dữ. Thục Trinh òa lên khóc nức nở:

_ Quốc Trung! Tôi chỉ xin ông một điều là đừng hạch sách nó, mà chỉ kêu gọi nó trở về với gia đình, sống bên cha mẹ vợ con. Tôi không cần chấp nê lỗi phải gì cả, mà chỉ mong sao lúc ông về có sự hiện diện của nó trước mặt tôi.

Đến đây bà tỉ tê một cách đơn giản với chồng:

_ Tuy nó tuổi tác lớn đệch như vậy mà vẫn còn ham chơi đó thôi. Ông nói phải trái với nó, bảo nó về... mắm muối gì cũng có vợ có con bên cạnh... Ông cứ tính chuyện đi đi, càng sớm ngày nào, càng tốt ngày ấy... Phải đợi con Ngọc Phụng về nói rõ cho nó biết... nó vui.

_ Về chuyện này, chưa nên cho con Ngọc Phụng biết... Cứ để tôi đi về cái đã...

Bà Thục Trinh xuýt xoa:

_ Tội nghiệp cho con Ngọc Phụng , nó đã mỏi mòn trông đợi suốt mấy năm trường nay rồi. Giờ được tin phải cho nó biết nó vui chứ!

_ Từ lâu , thằng Sùng Thật không thư từ... thăm viếng đã đành mà lại còn đòi ly hôn với vợ. Đây là một hành động bất nghĩa bất nhân. Chuyện nó đòi hỏi ly hôn này, tôi dấu nhẹm con Ngọc Phụng với bà... chỉ vì sợ hai mẹ con bà không thể nào chịu nổi trước lời lẽ sai trái của nó.

_ Ly hôn? Nó đòi ly hôn với con Ngọc Phụng? Tại sao lại ly hôn?

Con Ngọc Phụng đâu có làm điều gì sai quấy mà hắn dám dùng đến cái chữ nghĩa ác nhân ác đức ấy?Mà hắn nói cái điều độc địa này từ bao giờ? Tại sao ông lại dấu tôi? Tôi mà biết là tôi lôi cổ nó về ngay để hài tội cho nó biết tay!

_ Lâu lắm rồi... Thư ấy nó gửi tại tiệm Kim Đại Minh. Khi nhận được thư nó nói về chuyện này, vì sợ con Ngọc Phụng với bà không thể chịu đựng nổi nên đành ếm nhẹm đi... Nếu mà con Ngọc Phụng hay được tin này nó sẽ đau khổ biết bao nhiêu! Không. bây giờ bà không nên cho nó biết vội tin thằng Sùng Thật đã hồi hương mà chẳng chịu về nhà...

(còn nữa)

Thinh Quang

         


 

Copyright (c) DaiChung News Media 2002