Đại Chúng số 94 - Ngày 16 tháng 3 năm 2002

Duramax

Giới Thiệu
Sách Mới


Tham luận – Lập trường

Huớng Đi Của Người Việt Nam Quốc Gia Chống Cộng

Phụng Hồng

Có vài điểm căn bản của vấn đề cần minh xác ngay để khỏi gây ngộ nhận: bài này không có tham vọng đưa ra một giả thuyết gì mới lạ. Lại cũng không có cuồng vọng nhằm đả kích ai. Mà người viết chỉ xin được nói lên một sự thật – một sự thật quá đau lòng – một cảm nghĩ của một cựu sĩ quan cao cấp QLVNCH nạn nhân của Đệ Nhị Cộng Hòa, một cựu tù cải tạo đã dại dột “đem theo một tháng tiền ăn” chui đầu vào "lò luộc người", một thuyền nhân không đội trời chung với cộng sản Hà Nội (CSHN) với tinh thần xây dựng và nhằm mục đích thống nhất tư tưởng và chủ trương của cộng đồng người Việt ở hải ngoại hầu tạo thành một sức mạnh tập trung.

“Trung ngôn” bao giờ cũng ‘nghịch nhĩ” (lời thật trái tai). Nhưng tôi lại nghĩ rằng trong cái “đại đồng” bao giờ cũng có cái “tiểu dị” (giống nhau cái lớn, khác nhau cái nhỏ). Trong tinh thần đó, khi bàn đến một vấn đề trọng đại như "Tương Lai Việt Nam" ắt sẽ có nhiều ý kiến trái ngược tùy theo nhãn quan mỗi người nhìn vấn đề từ nhiều góc cạnh khác nhau. Vả chăng, nhiều lúc “bên này dãy núi Pyréneés thì sự thật" nhưng "phía bên kia dãy núi lại là sai lầm". Vậy làm thế nào để cùng nhau kết hợp trong một quan điểm chung? Và quan điểm chung đó là gì? Xin thưa ngay: đó là cuộc cách mạng toàn diện lật đổ chế độ CSHN và xây dựng một nước Việt Nam mới theo nguyện vọng của đa số toàn dân Việt Nam tự do. Vấn đề mới nghe qua tưởng dễ nhưng sự thật lại không giản dị như thế.

Thực vậy, vấn đề đã trở nên quá phức tạp kể từ khi TT Ngô Đình Diệm bị thảm sát trong ngày đảo chánh (chứ không phải cách mạng) 1.11.1963 và khi đoàn xe tăng PT 54 của CSHN rầm rộ nghiến trên đường Hồng Thập Tự Sài Gòn trưa ngày 30-4-1975.

Những tướng tá đã chủ mưu giết TT Diệm càng ngày càng lộ rõ nguyên hình bản chất văn dốt vũ dát, bất tài vô tướng của một tập đoàn lừa thầy phản bạn, trah giành chức tước lợi lộc, địa vị cao sang. Ví dụ như một tên lính lệ vô học mà lại cho đeo lon thiếu tướng rồi phong cho chức “Phó Thủ Tướng Đặc Trách Văn Hóa” thì thử hỏi miền Nam không sớm mất vào tay CSHN sao được? Rồi một loạt tự thăng cấp lạm phát cho nhau để chia chác ngối thứ đến nỗi tướng CSHN Nguyễn Chí Thanh đã phải "hồ hởi phấn khởi” la to giữa buổi họp quân ủy đảng rằng: “Diệm chết rồi, các anh xem, chúng nó sẽ tranh giành miếng ăn rồi xâu xé nhau, ta lại càng đánh thắng dễ” (tên này sau chết vì bom B52 trên đường mòn Hồ Chí Minh). Bại tướng Trần Văn Đôn đã tiết lộ trong hồi ký (lại hồi ký, chán quá) Việt Nam Nhân Chứng lời tướng Nguyễn Khánh nói với bà Trần Trung Du (cháu TT Diệm): "Tôi sẽ trả thù cho ông Cụ" (nguyên nhân của cuộc chỉnh lý 31.1.1964), lời tướng Trần Thiện Khiêm: "Ông Đôn chơi tôi nên tôi chơi lại". Chỉ xét sơ qua vài sự kiện đó thôi cũng đủ thấy mặt trái chánh tình thời đó, một thời mà đã có nhiều lúc hỗn loạn vô chính phủ hầu như tuyệt vọng mới thấy rõ những nguyên nhân nội tại đưa đến ngày quốc nhục 30-4. Miền Nam mất vào tay CSHN là lẽ đương nhiên. Nó cũng không khác gì mấy so với những ngày cuối cùng của Tưởng Giới Thạch ở Trung Hoa lục địa vậy. Và khi CSHN vào miền Nam, chúng ta đã thấy gì? CSHN đã tức tốc áp đặt ngay 3 hệ thống cai trị cổ hủ của đảng CS:

1. Tăng cường quân đội, công an để đề phòng phá hoại.

2. Thiết lập rất nhiều “trại cải tạo” để tập trung quân đội, công chức VNCH cũ để tránh hậu họa. Đây là một loại nhà tù, lò luộc người trá hình để che mặt quốc tế.

3. Dần dà, bọn chóp bu CSHN đã ngang nhiên thi hành cứng rắn cái gọi là "Lý thuyết Hồ Chí Minh” để áp dụng cho bộ máy cai trị miền Nam. Vậy, “lý thuyết Hồ Chí Minh” là gì? Trên bản tin này, ông Nhị Lang đã từng giải thích ở mục "Lập Trường" như sau:

"Người ta không quên chính tên giặc cướp họ Hồ nay đã dày công học hỏi cái khoa giết người đoạt của do Lenin viết ra để bổ túc lý thuyết Mác Xít khi hắn chót nhận thấy Mác Xít chỉ có thể đánh lừa được thiên hạ buổi đầu thôi, chứ không củng cố nỗi chính quyền một khi dân chúng đã tỉnh ngộ. Người ta không quên chính tên phản quốc họHồ đã đem áp dụng tất cả những điều sở học tại Mạc Tư Khoa bằng mọi thủ đoạn lừa gạt dối trá. Bằng cuộc xâm lăng miền nam qua lá bài “Mặt Trận Giaỉ Phóng” ... Dân Việt Nam đã viết sẵn một bản án cho tên Hồ Chí Minh ngay khi hắn mới xuất đầu lộ diện." (VL số 25, 03/92). Kết quả ra sao? Sự thật rất hiển nhiên: sau 20 năm thống trị miền Bắc, rồi 17 năm “xiết họng” miền Nam, cái lý thuyết dã man kia, con đẻ của những tên đồ tể điện Cẩm Linh mà những thằng cán bộ thường huênh hoang là "siêu việt" đả dẫn dắt toàn dân của cái gọi là "cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam" đi đến tình trang nghèo nàn, đói khổ nhất thế giới, cho đến nỗi, tên Nguyễn Cơ Thạch lúc còn làm ngoại trưởng khi đến Nữu Ước đã thú nhận: “Chủ nghĩa cộng sản đã biến Việt Nam thành một "trại tế bần khổng lồ". Như vậy thì "đỉnh cao trí tuệ” để ở đâu?

CSHN rất khác xa cộng sản Trung Quốc, Bắc hàn và Cuba vì những tên chóp bu là những tên giáo điều ngoan cố cứ khư khư ôm chặt "lý thuyết" của tên Việt gian bán nước Hồ Chí Minh mặc dầu đã lỗi thời. Chúng không bao giờ từ bỏ chủ thuyết cộng sản mặc dầu quan thầy chúng đã sụp đổ. Chúng luôn luôn gây chiến tranh lạnh để dễ dàng thôn tính rồi xích hóa những nước lân bang. Không bao giờ có chuyện hòa bình với CSHN. Những người tị nạn cộng sản hãy can đảm đứng lên nhìn lại quá khứ đi! Phải thực tế đi! Kinh nghiệm xương máu đau thương của lịch sử trong 40 năm trở lại đây đã quá đủ để chứng minh điều đó. Cộng sản Việt Nam đã đem lại cho người quốc gia những gì? Hiệp định Genève 1954 đã cho chúng nó một nửa phần quê hương yêu dấu mà vẫn chưa đủ! Mộng xâm lăng của chúng vẫn như lòng tham không đáy để rồi đưa đến Hà Nội Ba Lê 1973 ký chưa ráo mực thì chúng đã nuốt gọn miền Nam 1975. Đấy, "hòa hợp hòa giải" với CSHN là như thế đó!

Khi viết bộ trường thiên hồi ký tù đày "The Gulag Archipelago", dày trên 2000 trang, nhà văn vượt tuyến Nga Aleksandr I. Solzhenitsyn, người đã được giải Hòa Bình Nobel đã nói một câu rất chí lý: "Muốn chiến thắng cộng sản phải dùng vũ lực". Một dịp khác, ông đã viết khi còn ở trong tù: "Chỉ những người ăn cùng chén bát với chúng ta mới hiểu rõ chúng ta thôi". Vậy những ai từng có kinh nghiệm xương máu với CSHN hãy mạnh dạn đứng lên nhận lãnh trách nhiệm trước lịch sử một lần cuối cùng. Vì đây là dịp thuận tiện đang trông chờ quý vị. Những người hô hào "hòa hợp hòa giải" chính là những người không hiểu tí ti gì về cộng sản cả, nếu không muốn nói là những "cò mồi" của CSHN. Đây là một sự thật hiển nhiên. Xin hãy bình tĩnh suy gẫm lại nhất là những ai bị bỏ rơi ở tòa đại sứ Mỹ Sài Gòn chiều 29.4.75 rồi phải nuốt hờn, "đem theo một tháng tiền ăn” lên Đàn ông Bosco! Và đừng vội ngoan cố cho là tôi có ý "chụp mũ" ai.

Trước đây và mãi đến bây giờ người ta vẫn nhai lại điệp khúc hòa giải với thằng Việt cộng, trong lúc chính chúng nó lại không bao giờ đếm xỉa đến chuyện hợp tác với người quốc gia. Có người lại kêu gọi "khoan dung nhân hòa" (hay khoan nhân dung hòa thì cũng thế) với CSHN trong lúc chúng vẫn bạc đãi người quốc gia và những ai đi ngược lại hoặc chống đối “Lý thuyết Hồ Chí Minh” nó đã lạc hậu cũ rích mà chúng vẫn suy tôn là thần tượng! Chúng đã đối xử những tù nhân cải tạo ra sao? Đời sống của "thiên đường cộng sản" ra sao? Này anh kia! Hỡi anh thắt cà vatï, mặc đồ lớn kia ơi! Anh đã từng lớn tiếng kêu gào thảm thiết thành lập "chính phủ hòa hợp, hòa giải có CSHN và GPMN? (sic) tham dự ư?" Anh đã sống bao nhiêu ngày trong trại tù cộng sản? Anh đã ăn gián, cóc, nhái ở Suối máu chưa? Anh có bao giờ thò hai bàn tay thư sinh xuống hầm cầu tiêu "2 ngăn” để vốc cức chưa? Tết Mậu Thân anh ở đâu? Anh có nghe chuyện hi hữu Huế thất thủ 25 ngày thì có một ông thiếu tá ANQĐ ở Đà Bẵng về Huế thăm mẹ đau nặng rồi bị kẹt lại trong đêm giao thừa phải leo trốn trên trần nhà và nhịn đái, nhịn ỉa 20 ngày để thoát chết chưa? Anh nhịn đái được mấy ngày? Hãy thành thật trả lời đi, rồi tôi sẽ nói cho anh nghe những gì mà CSHN đã "hòa bình sống chung" với thân nhân anh sau ngày quốc hận. Anh có từng nghe 29 năm về trước, chuyện kể một vị bác sĩ quân y ở Tổng Y Viện Duy Tân Đà Nẵng đã đòi đập vỡ mặt tên dân biểu Khiếu Thiện Kế tại Bộ Tư Lệnh QĐI chỉ vì tên này đã cổ võ giải pháp "ngưng bắn da beo?"

Hòa hợp hòa giải mà để cho những thằng CSHN, những đứa đã từng bỏ tù cha tôi chặt đầu chú tôi, bắn giết đồng đội tôi để nhởn nhơ trên đường phố Sài Gòn cùng với con cháu tôi thì tôi không thể chấp nhận được! Hòa hợp hòa giải mà để cho những thằng cán bộ nón cối từng đày đọa tù nhân VNCH, hành hạ người "cải tạo" vào cùng ngồi một bàn tiệc thì tôi không thể chấp nhận được! Hòa hợp hòa giải mà để cho những thằng bộ đội từng pháo kích đêm giao thưà Tết Mậu Thân rồi chôn sống tập thể hơn 4000 quân cán chính ở Huế thảnh thơi cùng ở một khu phố với tôi thì tôi không thể chấp nhận được. Mùa hè đỏ lửa 1972 còn đó. Dấu tích đoàn xe tăng PT76 vượt sông Bến Hải đánh chiếm Cổ Thành Quảng Trị, ngang nhiên xé bỏ hiệp định Genève cón đó. Hình ảnh những người dân vô tội giành nhau bước lên trực thăng di tản chiều 29.4.75 còn đó. Ai đã gây ra thảm cảnh đau lòng đó? Những thằng tội lỗi tày trời đó không thể nào cùng đứng mặc niệm với chúng ta trước bàn thờ Quốc Tổ Hùng Vương được! Cũng như những tên văn nô bồi bút Dương Thu Hương, Nguyễn Huy Thiệp, Trần Mạnh Hảo, từng viết văn mạt sát tập thể QLVNCH, những tên thợ viết nằm vùng Vũ Hạnh, Sơn Nam, v.v... không thể có chỗ đứng trong hàng ngũ chúng ta được. Chúng nó phải bị tiêu diệt! Lòng dân tộc chỉ có thể dung thân những người quốc gia chân chính mà thôi. Hòa hợp với bọn người "miệng nói hòa bình tay rình đánh trộm" thì thà rằng hòa hợp chung sống với dã thú chim muông như người rừng Tarzan còn hơnn bởi lẽ dã thú chim muông còn có nghĩa. Còn bọn cộng sản vô thần, với chủ nghĩa "tam vô, nhị các" thì không bao giờ thùy chung cả! này anh bạn kia ơi! Ngày Dương Văn Minh, tổng thống 4 giờ đầu hàng, anh ở đâu? Khi lá cờ đỏ sao vàng và xanh đỏ bay trong thành phố Sài Gòn, anh có tức tưởi không? Hay anh lại “cảm động đến ứa lệ” và "cảm thấy mình tội lỗi" vì đã chưa chào nó, như một tên bồi bút nọ mất hết cả liêm sĩ của một sĩ quan QLVNCH cũ đã trơ trẽn viết trong bản "tự khai" tự nguyện thú tội cùng với một tên dân biểu của một đảng từng từ xưng là "cách mạng?" Có bao giờ anh thấy (hoặc chỉ nghe kể lại thôi?) tên Phạm Văn Đồng mời tù nhân cải tạo uống nước trà như chúng thường rêu rao không? Và khi LS Trần Văn Tuyên chết trong tù, thằng Lê Đức Thọ có đến đọc điếu văn không? Như vậy, thì thử hỏi làm sao mà hòa hợp hòa giải với CSHN được? Vấn đề không đơn giản như mọi người “lạc quan tếu” lầm tưởng đâu!

Một vấn đề khác cũng không kém phần quan trọng là một “đội quân vệ binh đỏ” đang còn sờ sờ ra đó. Ngày nào mà đội quân này, với bọn công an áo vàng thành phố, với những sư đoàn nón cối tai bèo còn võ trang hỏa tiễn, xe tăng, súng đạn đủ cỡ thì đừng hòng nói chuyện sống chung với CSHN.

Cộng sản mà như cộng sản Việt Nam khác xa cộng sản Nga va Đông Âu. Và cũng đừng so sánh cho rằng hễ Nga sụp đổ và Đông Âu không còn thì thế nào CSHN cũng sụp đổ trong gang tấc. Bởi vì vấn đề còn tùy thuộc vào nhiều yếu tố ngoại lai mà ta không thể chủ quan coi thường. Thí dụ như vấn đề cấm vận. Ví dụ như vấn đề du lịch của đa số người Việt tị nạn ở hải ngoại ... Tuy nhiên, tin mới nhất đã hé lộ cho ta nhiều hi vọng rất đáng quan tâm. Về điểm này, VL số 27 (05/92) nhận định “Tất cả trí thông mình của bọn Đỗ Mười, Võ Văn Kiệt đều dồn vào cuộc vận động thiết lập bang giao với Hoa Kỳ để may ra có điều kiện sống sót. Nhưng chúng đã thất bại. Hoàn toàn thất bại. Người Mỹ không mù quáng và không nhẹ dạ như chúng đã lầm tưởng. Chính quyền Bush đã bốc sẵn một "là số" cho tập đoàn CSVN. Cựu tổng thống Nixon đã không nén nỗi sự căm hờn mà nói thẳng ra rằng "Cả một đế quốc vĩ đại như Nga Sô mà còn sụp đổ tan tành, thì tại sao Hoa Kỳ lại làm cái việc vớt vát một tấm gỗ mục Mác-Xít đang trôi nổi trên mặt biển Thái Bình Dương?"

Xem như vậy, thiết tưởng vấn đề “chính phủ chuyển tiếp” với Hội Đồng Hòa Giải hòa Hợp Dân Tộc không nên đặt ra trong lúc này. Chẳng những đã không tưởng mà còn gây thêm thắc mắc và hoài nghi trong giới cộng đồng tị nạn cộng sản.

Mọi đòi hỏi yêu cầu ngụy quyền Hà Nội phải như thế này, phải làm như thế kia chỉ gây thêm trò cười cho chúng và để lộ nhựơc điểm của ta. Ngược lại tôi nghĩ rằng chúng ta cần phải có những kế hoạch, chính sách, giải pháp cứng rắn thực tế hơn. Một trong những đường lối chánh đáng đó là bằng mọi giá phải lật đổ hoàn toàn chế độ CSHN hiện hữu. Nhưng làm thế nào để lật đổ? Và lật đổ dưới hình thức nào? Tình thế hiện nay trong cộng đồng chúng ta ở hải ngoại với những hội đoàn chính đảng (thì cứ hẵng tạm gọi như thế) đang mọc lên như nấm, tình hình thế giới đã đủ chín mùi cho chúng ta tính đến chuyện lật đổ CSHN bằng bạo lực được chưa?

Lẽ cố nhiên chúng ta đừng quên nước bạn đồng minh, trong đó Hoa Kỳ là nòng cốt đang có những tính toán gì đối với CSHN. Người tai mắt sẽ không thể không theo rõi sát sự việc này.

Quý vị lãnh đạo tinh thần, quý vị lãnh đạo các hội đoàn chống cộng, quý vị chủ tịch các liên minh chống cộng chắc cũng đang có những chương trình đấu tranh toàn diện cùng với những giai đoạn hoạt động phát thảo cẩn mật, tinh vi. Chúng tôi mong mỏi quý vị lên tiếng để khỏi mang tiếng “khoanh tay chờ đợi, ngồi chờ sung rụng, trong khi đảng cộng sản Việt Nam mặc dù sa cơ mạt vận vẫn cố nổ lực để duy trì ảnh hưởng của họ". Quý vị là người đủ thẩm quyền trả lời.

Chúng tôi đang chờ đợi thái độ của quý vụ. 65 triệu người dân quốc nội vô tội đang ngóng chờ thái độ và hành động của chúng ta trước khi đồng loạt đứng lên lật đổ bạo quyền cộng sản Việt Nam! Quốc nội đang chờ quốc ngoại dấn thân! Giai đoạn đã đến hồi quyết liệt, xin đừng nuôi ảo vọng, ngớ ngẩn đặt vấn đề không thực tế, chỉ có lợi cho địch thủ, ví dụ như:

  • - Dân chủ đa nguyên,

  • - Hòa hợp hòa giải,

  • - Giao lưu văn hóa,

  • - Cổ võ bãi bỏ lệnh cấm vận,

  • - Xum xoe tô son trát phấn cò mồi ...

Bọn CSHN đang hấp hối, rẫy chết. Tòa nhà "Đảng cộng sản quang vinh” đã mục nát từ gốc. Vậy chỉ có một con đường duy nhất: hãy cùng nhau nhất quyết xô ngã tòa nhà phản dân tộc đó.

Phụng Hồng

         


 

Copyright (c) DaiChung News Media 2002