FFFF00 

Đại Chúng số 94 - Ngày 16 tháng 3 năm 2002

Duramax

Giới Thiệu
Sách Mới


MƯA BÊN NÀY, NẮNG BÊN KIA

Thinh Quang

(tiếp theo kỳ trước)

Đến đây Quốc Trung nghỉ mệt và sau đó lại tiếp tục nói:

_ Bây giờ tôi cương quyết đi tìm cho ra đầu đuôi gốc ngọn để con Ngọc Phụng tính lấy tương lai của nó. Cò hắn tôi sẽ trừng trị, không thể dung dưỡng cho hắn làm hoen ố thanh danh nhà họ Mã.

Càng nói Quốc Trung còn tỏ vẻ giận dữ. Bà Thục Trinh thì lúc nào cũng rủ lòng hải hà thương xót. Tuy vậy, bà cũng chẳng bàn thêm điều gì vì bà đã thấy rõ ràng là đứa con yêu của mình gây nên tội lỗi sờ sờ ra trước mắt.

Quốc Trung vẫn tiếp tục nói như muốn trút tất cả sự tức giận của mình:

_ Cái thằng nghịch tử thật hồ đồ, nó còn đòi ly hôn với con Ngọc Phụng... một con vợ mà chính nó đã tìm ra... Tôi hỏi bà làm sao nó đánh đuốc đi đâu để tìm ra một người vợ chính chuyên và đầy đủ đức hạnh như vậy?

Nói đến đây, Quốc Trung hạ thấp giọng dặn dò vợ:

_ Điều cần thiết là chuyện này bà đừng nên tiết lộ cho con Ngọc Phụng biết... để đợi đến...

Quốc Trung chỉ kịp nói đến đây thì cánh cửa sịch mở, từ bên ngoài Ngọc Phụng bước vào, nước mắt dàn dục cả mặt mày, miệng lắp bắp gọi:

_ Ba !

Cả hai ông bà Quốc Trung thảng thốt kêu lên:

_ Ngọc Phụng !

Đến trước mặt cha mẹ chồng, Ngọc Phụng bằng giọng ấm ức nói:

_ Con xin có đôi điều trình lên ba má... xin ba má vui lòng chấp nhận lời thỉnh cầu của con.

_ Được ! Con cứ tự nhiên. Có gì con cứ nói cho ba má biết. - Quốc Trung từ tốn đáp lại con dâu.

Tuy nói vậy, song Ngọc Phụng ôm mặt khóc nức nở. Đây là lần đầu tiên kể từ ngày Sùng Thật ra đi, nàng khóc xướt mướt trước mặt cha mẹ chồng một cách thảm thiết. Quốc Trung biết không có cách nào che đậy được nữa, ông nhẹ nhàng bảo:

_ Muốn gì con cứ nói, đừng ngại ngùng gì cả. Con cứ xem ba má hiện nay như chính ba má sinh thành con ra vậy.

Nhìn cha chồng bằng đôi mắt van lơn, nhưng bên trong ánh mắt không kém phần cương quyết:

_ Con chỉ xin ba má một điều là là cho phép con được đi theo để tìm hiểu sự thật. Con không tin rằng anh con ... có lòng dạ tàn nhẫn đến độ như vậy được!

Thục Trinh thấy con dâu than khóc cũng không cầm được dòng lệ:

_ Ừ, thì con đi... Đừng khóc nữa! Con cùng với ba đi một thể, tiện hơn. Ba con tuổi già sức yếu e có gì rủi ro ở dọc đường chẳng biết làm sao ! Má tin là không có gì thay đổi nơi thằng

Sùng Thật. Nếu nó mà nói đến chuyện rẽ thúy chia loan thì má xé ra chứ đừng hòng làm được chuyện tày trời đó. Lúc ấy, má sẽ từ bỏ nó. Ba con cũng sẽ từ bỏ nó. Con cũng sẽ từ bỏ nó. Đến thằng bé Bự cũng sẽ phải từ bỏ bố nó, không còn cha cha, con con gì nữa...

Quốc Trung nhìn con dâu ra chiều ái ngại, đoạn gật đầu:

_ Được! Con hãy thu xếp cùng đi với ba...

Nhưng sực nhớ ra Anh Hào đứa cháu nôi đang đứng cạnh mình, ông tỏ ra vẻ ngập ngừng:

_ Nhưng còn thằng bé... Anh Hào... ?

_ Dạ, con sẽ mang theo để nó có cơ hội nhìn thấy mặt ba nó. Dù nó có được anh con thừa nhận hay không, nó cũng vẫn là hạt máu của anh con, cũng vẫn là dòng dõi của họ Mã... và nó là kết quả của cuộc tình giữa hai chúng con.

_ Được. Con cứ mang theo nó. Có nó ba cũng đở buồn. Vậy thì con hãy chuẩn bị ngay từ bây giờ, sáng ngày mốt chúng ta sẽ lên đường ngay. Sớm ngày nào hay ngày nấy.

Bà Thục Trinh nôn nóng bảo chồng:

_ Chuyến này ông cùng Ngọc Phụng đi phải làm sao lôi cái bản mặt nó về để tôi xem thử để tôi xem nó có bao nhiêu cái nanh mà dám ngỗ nghịch với cha mẹ, phản bội lại vợ con?!

Quốc Trung thở dài:

_ Nếu nó chịu trở về thì đã về ngay từ ngày về nước rồi.

_ Nhưng mà bây giờ đã đâu phải muôn màng gì ? Tôi chỉ mong muốn được nhìn thấy cái bảng mặt nó có gì thay đổi không thôi!

Bỗng Quốc Trung nhìn vợ hỏi:

_ Vậy nội nhật ngày mai, mấy bầy heo của bà bán để đi kịp không?

Nghe nói đến heo, bà Thục Trinh sáng rực mắt lên giơ lên ba ngón tay ra khoe với chồng:

_ Tôi có đến ba bầy... Một bầy năm con. Cọng cả thảy mười lăm con.

Ngọc Phụng ngăn lại:

_ Khỏi cần bán heo vội ba à! Con với má còn một khoảng tiền hơn ngàn đồng... Chẳng biết với số tiền đó từ đây lên Thượng Hải ăn ở lối một tuần có đủ không?

_ Thừa quá nhiều. Con hãy đưa lại cho má ba trăm, còn hai cha con mình với thằng Anh Hào bảy trăm vẫn còn thừa thãi. Vả lại, ba còn tiền lương chưa lãnh lối ba trăm nữa, bọc theo để mua đồ lặt vặt dùng ngày Tết... tới nơi đây.

Thục Trinh không biết nghĩ thế nào quay lại hỏi chồng:

_ Nè, ông nè... có thật nguồn tin đó có phải từ ông Lý nói ra không?

_ Thì là ông ấy ? Ông ấy nói rõ ràng như vậy với tôi...

_ Tôi không tin được lão già này !

_ Vì sao bà không tin?

_ Bộ ông không biết cái tính của thằng chả sao ?

_ Tính thế nào?

_ Lão ta thường lê la ngồi thị phi chuyện thiên hạ. Tôi nghĩ lão có thể đặt điều ra nói vì biết mình đang trông đợi nó về...

_ Thôi, cho tôi xin đi bà ơi! Tôi biết nhiều về ông ấy... không đời nào đặt điều như vậy... Ông ta chỉ nói sự thật là ông đã gặp thằng Sùng Thật tại Thượng Hải chứ đâu có nói năng gì mà thị phi với không thị phi...

Lòng nhớ thương con của bà Thục Trinh bỗng cuồn cuộn dấy lên. Bà ôm mặt khóc nức cở, nắm lấy tay Ngọc Phụng than thở:

_ Tất cả cuộc đời của má hi sinh cho nó... những mong sao cho nó nên người... Nhưng đâu có ngờ nó lại bất hiếu bất nghĩa như thế này, để cho ba má đau lòng đã đành mà còn làm cho con đau khổ lỡ làng cả cuộc đời...

Rồi bà lại trở sang giọng khuyên con dâu:

_ Mà thôi đi con à ! Chuyện gì rồi cũng còn đó... Cha con mẹ con mình cố kiên nhẫn đợi rồi trước sau gì nó cũng quay đầu trở về với gia đình. "Nhất đắc nhất thời phẫn, chung thân vô não muộn". Chữ nhẫn là chữ tương vàng mà con, ai mà nhịn được thì càng sống lâu... Có phải thế không ? Mình càng nhịn được chừng nào, càng sống lâu chừng ấy...

Lòng bà Thục Trinh lúc bây giờ buồn vui lẫn lộn. Vui vì được tin con đã trở về nước. Còn buồn vì chồng với con dâu cùng đứa cháu nội cưng của mình sắp phải rời xa nhà để đi tìm Sùng Thật, phần đường sá xa xôi cách trở dọc đường lỡ rủi ro xảy ra chuyện gì bà biết phải làm sao? Bà thầm cầu xin Trời Phật phù hộ cho chồng với mẹ con Ngọc Phụng được bằng an, đi đến nơi về đến chốn. Lại nữa, bà còn sợ con dâu của mình lên gặp Sùng Thật sinh chuyện đôi co điều mà bà không muốn thấy như vậy.

Nghĩ đến đây Thục Trinh quay lại dặn dò con dâu:

_ Ngọc Phụng à! Con nhớ lời má dặn khi gặp mặt nó nên chín bỏ làm mười. Miễn sao dỗ dành nó cùng cha con con trở về nhà. Khi mà nó về đến nhà đây rồi, má nhất định không cho nó rời đi đâu nửa bước. Má bắt buộc nó suốt đợi phải ở bên cạnh con với thằng Anh Hào. Má bắt nó yêu thương con miên viễn. Con nhớ đừng khóc lóc nữa là làm tôn hao đến sức khỏe.

Bằng giong dàu dàu Ngọc Phụng đáp lại lời mẹ chồng:

_ Xin má an lòng. Con chỉ muốn được gặp anh con để được biết anh đã thay đổi như thế nào?! Con sẽ không bao giờ gây gổ. Vả lại thưa má, gây gổ để làm gì khi mà tình yêu không còn trong tim anh con, hình ảnh con thay vì cho một hình ảnh khác... thì cho dù con cố giữ lại anh con cũng chẳng ích lợi gì!

_ Rồi mọi việc sẽ đẹp đẽ cả con à! - Bà Thục Trinh an ủi con dâu - Má thường có linh tính báo trước như vậy.

Đoạn bà đưa tay xoa lên đầu đứa cháu nội đang đứng bên cạnh:

_ Nhớ dạy cho thằng bé Bự này gọi tiếng "ba" để khi hai cha con gắp nhau nó sẽ kêu lên cho thằng cha nó biết. Má tin là thằng Sùng Thật cũng chạy ngay đến bế nó lên. Cha mẹ lúc tuổi trẻ cũng vậy, nhờ có tiếng bí bô của con cái mà có hờn giận đến đâu cũng làm hòa với nhau ngay, con à!

_ Con nghĩ mình chẳng có làm điều gì khiến cho anh con giận dũi nhau.

_ Đó là nói ví dụ thôi. Con có còn nhớ cái thằng con trai ông Triệu xóm trên mình, bỏ bê vợ con để chạy theo mấy con học trò trường huyện. Con vợ nó dắt con đến nhà mấy con học trò ấy lôi cổ về. Nhờ vậy nó mới thoát cảnh mấy con nữ sinh ba đầu bốn tay kia... Bây giờ như con thấy đó, con dâu ông Triệu sinh cả bầy con đến mươi đ?a vừa trai vừa gái... Con mà sinh được như thế má vui biết bao nhiêu...

Nói đến đây bà Thục Trinh kéo con dâu ngồi xuống bên cạnh chìa vào tai thì thầm:

_ Má nói riêng cho con nghe, đừng cho ba con biết. lão thầy tướng số ngày qua má đến xem, cho biết về việc chồng của con. Lão thầy tướng bảo là trường hợp của con cũng giống như vậy. Ông ta đoan chắc là thằng Sùng Thật sẽ theo về ngay nếu con lên tận nơi đón lấy. Nói về đường tử tức thì ông ta bảo con sẽ có đến mười lăm đứa, hơn hẳn con trai ông Triệu nhiều. Má nghe mừng quá xuýt tí nữa ngất xỉu liền tăng lão mươi quan tiền điếu... Trước khi ra về lão bảo nhỏ với má tuổi con mắn con lắm. Rồi đây nhà họ Mã mặc sức mà mà nuôi...

Ngọc Phụng gượng cười. Nụ cười của nàng trông thật héo hắt.

Bà Thục Trinh nắm lấy tay con thì thầm:

_ Má biết thằng Sùng Thật là một đứa trung hậu, thật thà như đếm. Con cứ tin má đi. Má là mẹ nên biết rõ tính tình của nó. Sở dĩ má giận là vì mấy lúc gần đây nó không thư từ liên lạc nên nóng lòng mà đâm ra nói nọ nói kia. Thật ra, nó không phải thuộc hạng người thay lòng đổi dạ. Quả cái lão tướng số ngồi ở chợ huyện nói chẳng sai chút nào. Lão xủ quẻ nói đúng y như ý nghĩ của mà vậy. Lão bảo sở dĩ thằng Sùng Thật bị ma quỉ cám dỗ chỉ vì ba cái chữ ngoằn ngoèo của ngoại quốc mà ra cớ sự. Phải chi nó chỉ học ba cái chữ của thánh hiền mình rồi ở nhà với vợ con thì có đâu bị lũ nữ bạch quỉ bắt ám luôn bên ấy rồi lại rủ nhau đi đến chỗ thị tứ nước mình?!

_ Làm sao lão thấy tướng ấy biết anh con đi du học mà nói được như vậy?

_ Thì phàm việc gì mình phải nói rõ đầu đuôi gốc ngọc họ mới biết mà đoán đúng được chứ! Lão còn bị thằng Sùng Thật bị vướng phải động Tiên Cô nữa... nên vợ chồng mới bị xa nhau...

_ Làm sao lão biết anh con với con đến thề thốt ở động Tiên Cô?

_ Thì má cũng phải thổ lộ chứ! Mình có thổ lộ lão mới nhờ thần linh phán giải cho...

_ Như vậy là má nói tất cả ra cho lão biết rồi, còn coi gì nữa?! Lão chỉ có tài nói theo lời người ta rồi vẽ vời thêm ra lấy tiền của thiên hạ...

_ Ấy dà ! Con đừng nói vậy, đến tai lão mích lòng. Lão bảo trước con đi Thượng Hải phải đến để lão đưa đến động Tiên Cô ấy mà đòi lại ba hồn chín vía cho con. Nếu không rồi một ngày kia nó lậm vào hồn vía mà phát điên cuồng nguy hiểm lắm. Lúc ấy mà chạy chữa thì khó lòng lắm...

Ngọc Phụng nhìn mẹ chồng mà thở dài:

_ Má đừng nghe lời mà mắc mưu lão. Lão ấy chính là con ông Cả Đụn... chuyên môn đi gạt tình, gạt tiền thiên hạ... Khắp cái chợ huyện này ai mà chẳng biết lão.

Bà Thục Trinh nhìn con dâu lắc đầu:

_ Con cũng chẳng khác nào mấy cô con gái ăn học trong làng mình. Vướng hay không thì má chưa biết, nhưng lão bảo thằng Sùng Thật bị mắc phải bùa mê thuốc lú chỉ vì ba cái chữ rắn không ra rắn, rồng không ra rồng ấy thì... má tin như hạt bắp chắc vậy. Chính các ông Lý, ông Hương, ông Cả trong làng đều bảo ngoại quốc đâu có thánh hiền, mà chỉ toàn là ma quỉ không thôi! Ba cái sách vở ở ngoại quốc thật chẳng gì tai hại bằng dám bảo quả đất là tròn thì chỉ có mấy con cóc tía nghe mới lọt lỗ tai... Cái gì nói cũng nghịch với lẽ trời. Ai đời đèn đuốc thì cái ngọn để thẳng lên trời thắp mới có thể sáng được đầu này lại đem chốc ngược xuống... Đáng lẽ thì nó không thể nào được được nhưng vì nhờ ba cái bùa tà đạo nên nó cũng thắp sáng như thường. Còn nữa, con biết không? Má nói để lên cái chốn Thượng Hải đó mà đề phòng. Nghe người ta bảo ở trên ấy có lắm hồn ma hiện lên mấy tấm vải căng trong các rạp hát. Toàn thị là hồn ma, đi đứng được, ăn nói được... con nghĩ có đáng ghê sợ không?

Đến đây bà siết chặt lấy tay Ngọc Phụng:

_ Thời đại này lắm ma thiêng quỉ dữ, biết vậy con cũng không nên trách cứ thằng Sùng Thật cho lắm... Không biết chừng nó bị mấy con yêu tinh nó bỏ bùa bỏ ngải nên nửa say nửa tỉnh mà chưa chịu về với cha mẹ, vợ con. Vậy khi con gặp nó nên khôn ngoan mà lựa lời lựa lẽ mà phủ dụ, dỗ dành nó trở về. Ngày xưa cũng lắm người bị như vậy. Nhưng nhờ ngọt ngào với nó, nói phải nói trái với nó nên ai cũng mang được chồng đem về.

Ngọc Phụng lúc bấy giờ chẳng khác nào như cái xác không hồn. Nàng đứng thừ người ra để mặc cho mẹ chồng muốn nói gì thì nói. Bà Thục Trinh thì thỉnh thoảng ngừng lại khẽ đưa mắt nhìn thần sắc con dâu, rồi lại tiếp tục nói:

_ Ngọc Phụng ! Thôi, con đừng buồn nữa. Con buồn má cũng phải buồn theo.

_ Dạ, con chẳng có gì buồn đâu má!

Nhìn thấy mặt mày con dâu xanh xao, bà Thục Trinh căn dặn:

_ Dạo này trông con có vẻ xanh xao quá. Khi nào đến tỉnh thành nên đi tìm mua ít bột thạch cao thoa sơ qua cho nó dễ coi một chút. Đàn ông con trai đứa nào cũng vậy thấy thiếu nhan sắc là đâm ra chán ngay...

Nói đến đây, bà Thục trinh đưa mắt ngắm nhìn dung nhan con dâu đoạn mỉm cười nói:

_ Nói thì nói vậy, trông con dạo này còn hơn cả khi mới về làm dâu. Gái một con trông mòn con mắt. Người xưa không sai. Má tin chắc khi mà thằng Sùng Thật trông thếy con, không cần bảo nó cũng xách gói chạy về ngay... cho mà xem...

(còn nữa)

Thinh Quang

         


 

Copyright (c) DaiChung News Media 2002