|
|
Giới Thiệu |
THUYỀN TRÊN SÔNG HƯƠNG Thuyền trôi trên những đám mây Lung linh mấy bóng thông gầy núi xa Chừng như trên sóng quê nhà Còn bao nhiêu những thiết tha tấm lòng. Thuyền trôi về với mênh mông Bờ tre khóm trúc đôi dòng nhớ nhung Khỏa trên làn nước bao dung Còn thơm ký ức mấy vùng hoa niên. Thuyền trôi sông nước triền miên Gửi theo dáng nhỏ chút niềm bơ vơ Thuyền xa vương lại xứ thơ Bóng ai lặng lẽ đôi bờ tràng giang.
THUYỀN TRÊN SÔNG HƯƠNG
Ô hay ! nước ngỡ là mây Thông xa hay bởi thông gầy vì xa Thuyền ai trên bến sông nhà Nhớ ai nỗi nhớ thiết tha bên lòng Chợt dừng đứng giữa mênh mông Nước sông Hương mượt như giòng tơ nhung Làm sao có thể hình dung Những cồn ảo vọng những vùng hoa niên Ngàn năm mây nước triền miên Nói sao hết được nỗi niềm chơ vơ Thôi thì gửi lại vào thơ Gọi thầm tuổi trẻ bên bờ Hương Giang.
BÂY GIỜ BÊN ĐÓ
Bài cho một người...bên đó Bây giờ bên đó trời chưa sáng Trăng hạ tuần chưa gác mái Tây Ai vẫn còn say bên gối mộng Xin đừng để cánh mộng xuân bay Bây giờ bên đó trời chưa sáng Đêm phả hương yêu,gió gợi tình Khe khẽ quỳnh khuya hoa trở giấc Thẹn thuồng nhẹ hé cánh băng trinh Bây giờ bên đó trời chưa sáng Thao thức bên thềm dế nỉ non Trăng ỡm ờ soi chăn gối lệch Môi đào xin chớ nhạt màu son Bây giờ bên đó trời chưa sáng Ai có vì ai canh trắng canh Ta, bóng mây xa trời tám hướng Tình thơ còn nợ gió trăng thanh Bây giờ bên đó trời chưa sáng Ta muốn thành chim vượt gió mây Bên gối nhẹ vờn đôi cánh mộng Vỗ về cho giấc ngủ ai say
Gió thoảng hương xuân mới Hoa nở sắc xuân đây Xuân bừng lên phấn khởi Xuân điểm vạn tờ mây. Xin chúc xuân như ý Nhà nắng xuân chan hòa Bốn mùa Xuân ngự trị Dòng xuân đẹp gấm hoa.
Vui đón mừng năm ấy Xuân sang hoa nở đầy. Khắp đồng quê phố thị Xanh biếc tận bờ mây Như ý muôn thành quả Xinh thay vận xướng hòa! Dòng thơ nhiều tứ lạ Ý bút ngập trời hoa !
Vì em không yêu tôi Tôi trở thành thi sĩ Ca tụng em hoài hủy Bớt lẻ loi ở đời. Những giòng thơ say đắm Người đời truyền tụng hoài. Nhưng em gửi trả lại Thơ đâu có ngày mai. Tôi chỉ có dĩ vãng Và chia cách thương đau Và dằn vặt tiếc nuối Vơ vẩn buồn đâu đâu. Vào cuối đời đọc lại Những bài thơ xa xưa Nỗi đau như trở lại Thơ có đây như thừa.
CƠN NHỚ THỦY TRIỀU
Nhớ Người,vóc dáng vào thơ, Nâng cao âm vận,vàng mơ điệu buồn. Nhớ Người,gọt ánh tà dương, Ủ đầy gối mộng lên hương tóc nồng. Quê xa,năm tháng phiêu bồng, Tìm nơi cánh phượng lời hồng môi em. Ta về nhốt cả trời đêm, Trong căn gác hẹp cho mềm tương tư. Mưa đêm khắc khoải tháng Mười, Nâng niu giấc ngủ,gọi mời chiêm bao. Chia đều nỗi nhớ xanh xao, Nửa phơi ngày nắng,nửa vào canh thâu. Triều đưa con sóng bạc đầu, Mãi ru điệu nhớ,đâu màu tóc xanh ?!
ĐÀN NGANG CUNG
NÓI CHO TỚ BIẾT NÀO!
"Nam Quan cho đến Cà Mau" Đọc lời thơ cũ lòng đau như dần Gấm hoa một dải giang san Vun bồi từ họ Hồng Bàng khai nguyên Bắc,Trung,Nam đẹp ba miền Núi xanh tiếp núi,sông liền theo sông Cửu long vươn chín thân rồng Cho cây ngọt trái cho đồng ruộng tươi Trường sơn vòi vọi lưng trời Tre xanh,lúa biếc ngọt lời ca dao Ba miền, anh trước em sau Nam Quan cho đến Cà Mau một nhà Nhớ câu"Nam quốc sơn hà..." "Bình Ngô đại cáo" ông cha lẫy lừng Voi gầm,ngựa hí,trống rung Trời Nam nức tiếng anh hùng một phương Việt Nam,dân tộc quật cường Bao đời giữ vững biên cương cõi bờ .......................... Thế mà đất nước bây giờ Ai đan tay xé di đồ tiền nhân ! Ôi,còn đâu nữa Nam Quan Ai kia đã cắt đem dâng quan thầy Nam Quan ơi hỡi từ đây Ải thân thương đã về tay nước ngoài Ai người động mối ai hoài Ai người yêu nước thương nòi nghĩ sao?? Nói cho tớ biết với nào Kẻo mà lòng cứ như bào như nung !
Gió nồm ru dịu hồn thơ Lung lay ngọn cỏ ngẩn ngơ nhớ nhà Tình quê bịn rịn lòng ta Đồi cao bóng mát la đà ngọn tre. Chim kêu ríu rít trưa hè Võng đưa kĩu kịt tiếng ve não nùng Nhớ ai ruột thắt khôn cùng Thân bèo chìm nổi mông lung xứ người. Thênh thang núi biển đất trời Tìm người trong mộng tỏ lời yêu thương. Trăng thanh gió mát chung đường Mưa trơn cỏ ướt coi chừng bước chân. Giờ này sao vẫn độc thân Ngóng mong chờ đợi bần thần tâm can Nhớ khi chung một phím đàn Đầy vơi hạnh phúc muôn vàn yêu thương
HOÀNG HÔN TÍM NÚI ZION
Vào những chiều cao nguyên còn ngập nắng, Ngàn vạn đỉnh non trọc hút trời cao. Lũng khe lấp ló, suối thác thì thào. Lác đác điểm vài cụm cây sum nhánh. Con đường hẹp khúc khuỷu bên tường đá. Mặt thạch phẳng lì hồng tía vân xanh. Từng tảng chập chồng. Ôi! Chốn địa đàng! Nơi thuộc giang sơn Mormon thôn dã Hoàng hôn nhẹ dâng lên từ lũng thẳm. Vầng thái dương thiu ngũ, áng mây trôi. Tia sáng chiếu ngời, mây tím chân trời. Lặng lẽ đêm về, Zion sầu thảm!
SÀI GÒN ƠI! TA NHỚ NGƯỜI LẮM LẮM NGƯỜI ƠI!
Xa Sài gòn bao năm rồi vẫn nhớ Dẫu Paris đẹp như Tiên nữ tuyệt vời Vẫn nhớ Sài gòn, nhớ lắm Người ơi! Đêm thao thức nhiều khi không ngủ đựơc Cứ thầm mong cho trời sáng mau mau Lên tháp Effeil trên tầng cao nhất Nơi chót vót Paris gió mây lồng lộng Nhìn về hướng mặt trời đang mọc Là phương đông có Sài gòn ta đó Và có Em yêu dấu năm xưa. Sài gòn ơi! Người ơi ta nhớ Biết khi nao mới được về đây Để sưởi ấm những ngày gió lạnh. Nắng Sài gòn xua tan băng giá Của chuỗi ngày lưu lạc phương xa Mưa Sài gòn mát dịu lòng ta Thay cái rét những chiều Paris tuyết phủ. Ngày chia tay tại Sài gòn em nói: "Nhớ Anh nhiều, lúc nào cũng nhớ" Nhớ Anh nhiều, nghe rồi Anh hiểu Là tình yêu trong nỗi nhớ phải không em? Suốt cả đời chưa bao giờ Anh được Dù một lần câu nói đẹp như em! Đối với Anh đó là điều hạnh phúc Là niềm vui lưu lạc của riêng Anh Cảm ơn em người con gái Sài gòn Đã tặng Anh món quà vô giá Thành bài thơ Anh viết lại hôm nay Thơ Anh viết nhưng em là tác giả Việc Anh làm nhưng tất cả công em Bởi chính em là cội nguồn mơ ước Là tình yêu say đắm thiết tha Anh quyết giữ trọn đời lưu lạc Mối tình đầu không một chút phôi pha Hạnh phúc em ơi! Hạnh phúc! Hạnh phúc là tất cả những gì mơ ước Vẫn còn nguyên, dù đã tháng năm dài Cách trở núi sông nửa vòng trái dất Vẫn không phai nhũng mơ ước ban đầu.
Thơ Quốc Nam Trong thơ Quốc Nam, quê hương chính là người tình muôn thuở và là niềm cảm hứng vô tận để nhà thơ Quốc Nam hoàn thành tập thơ số 4, Người Tình Quê Hương giàu hình ảnh và cảm xúc về Miền Nam thân yêu.
Quê Hương Người Tình Em có quê hương bạt ngàn lúa chín Giòng Hậu Giang xuôi chảy đến bao giờ. Em có hồn xanh ngát một màu thơ, Tôi đứng đó mà yêu thương đã mở. Em có môi hôn mềm hơn hơi thở, Tôi một lần, mà ngỡ đã trăm năm. Em Miền Nam tóc bay suối nhạc vàng, Dung nhan đó, tim tôi bừng gió bão. Từ xa xứ, tôi như trời ốc đảo. Đã cô đơn từ đầu kiếp lưu dân. Bỗng gặp em, hình ảnh, một Việt Nam. Trong ánh mắt là tình quê vĩnh cửu. Hẹn nhau nhé, ngày nao về cố xứ, Nối vòng tay, xây dựng lại cơ đồ. Tôi yêu em giữa đồng lúa như mơ. Con thuyền nhỏ sẽ kết đầy hoa cưới. Quê hương em, tiếng ca dao mời gọi, Tôi thương ngàn đời tiếng vọng Cửu Long. Hãy trao nhau tình Nam Bắc một lòng, Em có tới làm dâu nhà Nam Định? (+)
(+) Nam Định là nơi sinh trưởng của tác giả
Tưởng thoát nước tìm nhau làm mây viễn du, nào hay tình xưa chỉ là cơn mưa lũ! giạt xuống đời thành sóng lênh đênh, chờ hóa kiếp. Mộng và thực tái tê trùng điệp! người cứ về cho rừng thêm xanh lá, ta đếm buồn nghe dĩ vãng xót xa! vẫn tưởng quê hương là con sông, nắm đất, bờ ao, núi thẳm, có đâu ngờ nguồn gốc cũng xa xăm! những tưởng bóng đêm chỉ của bày kên kên và rác rưởi, nhưng trong vực sâu sao vẫn thắm tình người? Những tưởng chiến tranh, ngục tù là niềm đau khó xóa? nhưng qua cơn mê ... người vẫn bước mù lòa!
|
Copyright (c) DaiChung News Media 2002