Đại Chúng số 96 - Ngày 16 tháng 4 năm 2002

Duramax

MƯA BÊN NÀY, NẮNG BÊN KIA

THINH QUANG

(tiếp theo)

Nói đến đây bà Thục Trinh đưa mắt đăm đăm nhìn chồng hồi lâu rồi tiếp:

_ Tất cả cũng tại vì ông lúc nào cũng nuôi mộng muốn cho thằng Sùng Thật trở thành ông thánh sống ! Chính vì cái đại mộng này mà ông đã làm hỏng cuộc đời của nó. Chẳng những vậy ông còn làm cho con Ngọc Phụng không phải góa bụa cũng xem như góa bụa, thằng Anh Hào có cha cũng như không có cha. Rồi một ngày kia, vợ chồng già mình không còn ở trên cõi đời nay, con Ngọc Phụng nó bước thêm bước nữa thì số phận thằng Anh Hào nó sẽ ra sao? Nó sẽ trở thành một đứa trẻ mồ côi, cơm không có ăn, áo không có mặc! Làm sao dưới Suối Vàng ông và tôi nhắm mắt được?!

Tuy trách móc như vậy, nhưng bà Thục Trinh cảm thấy thương chồng vô hạn. Nhìn thấy Quốc Trung không có chút nào phản ứng trước lời lẽ trách cứ của mình, bà Thục Trinh không nói thêm gì nữa, lặng lẽ bước ra bên ngoài phụ giúp sửa soạn hành lý cho chồng.

Bà vừa làm vừa lẩm bẩm trong miệng:"Nhân toán bất như thiên toán" ông ơi! Chẳng có ai tính qua được trời. Ông tham lam quá!

Nghe vợ thì thầm trong miệng, Quốc Trung lên tiếng hỏi:

_ Bà lẩm bẩm gì trong miệng vậy?

Bà Thục Trinh lắc đầu:

_ Không. Không! Chẳng có gì cả.

Rồi đánh lảng sang chuyện khác:

_ Tối nay ông nên đi nghỉ sớm lấy sức để ngày mai lên đường...

CHƯƠNG MƯỜI SÁU

Sáng hôm sau, trời bắt đầu đổ những cơn mưa tầm tã. Quốc Trung cùng mẹ con Ngọc Phụng vẫn phải lặn lội lên đường cho kịp chuyến xe tốc hành. Gió thổi lại từng cơn, sợ Anh Hào không đủ sức chịu đựng Quốc Trung phải cởi chiếc áo da của mình choàng lên người cho cháu nội. Trên đường đi Anh Hào ngoẹo đầu lên vai mẹ ngủ say sưa. Gió mỗi lúc một lộng. Rét thấm tận da thịt... Thỉnh thoảng Quốc Trung phải đứng nép vào mái hiên nhà ven đường để nghỉ mệt.

Khi lên được toa tàu, đầy ắp cả hành khách, không còn ghế trốn, may nhờ có một thanh niên đứng lên nhường chỗ nên Quốc Trung ngồi xuống và lấy ôm cháu từ tay con dâu đặt trên người mình.

Chàng thanh niên nhìn Quốc Trung lên tiếng hỏi:

_ Thưa bác, bác đi về đâu?

_ Đi Thượng Hải, cậu à! Thế cậu cùng về Thượng Hải ?

_ Thưa bác không ạ! Cháu chỉ đến ngoại ô thôi. Thế bác và cô lên Thượng Hải thăm bà con?

_ Không! - Lúc bấy giờ Anh Hào đã tỉnh ngủ đáp lại - Con đi tìm ba...

Người thanh niên nhoẽn miệng cười tươi tắn, đưa tay xoa đầu Anh Hào khen ngợi:

_ Cháu đẹp quá... Chắc là bố cháu còn xinh đẹp hơn bé bội phần!

_ Cám ơn cậu... Bố cháu cũng chỉ có vậy thôi.

_ Thưa bác, ông anh bố của cháu bé lên Thương Hải lâu rồi chứ?

Anh Hào lại chen vào:

_ Ba... bé ở ngoại quốc... về...

Câu trả lời này của Anh Hào khiến cả Quốc Trung lẫn Ngọc Phụng đều tỏ vẻ ngạc nhiên.

_ Ai bảo con thế? - Quốc Trung hỏi.

_ Bà nội... nhắc hoài đến ba... Bà nội bảo với con như vậy. Nội bảo là ngủ sớm để hôm nay đi lên Thượng Hải gặp ba!

Ngọc Phụng cúi xuống nhìn con khẽ bảo:

_ Con phải lễ phép... để nội nói chuyện với chú... Con không nên chen vào...

Chàng thanh niên kia mỉm cười xoa đầu Anh Hào, rồi ngẩng mặt lên nhìn Phọng Phụng nói:

_ Không sao đâu, thưa cô! Cháu đang hồi phát triển, hãy cho phép nó cùng tham dự các câu chuyện lặt vặt với người lớn. Cấm đoán lắm nó có thể ảnh hưởng đến trí thông minh của nó.

Các lời lẽ nói chuyện giữa chàng thanh niên này với Quốc Trung càng lúc càng thêm thân mật hơn. Quốc Trung bắt đầu hỏi về đời tư:

_ Cậu đang làm ở công sở phải không ?

_ Cháu chưa định. Có thể cháu ở nhà nghỉ ngơi với ba má cháu ít lâu rồi sẽ định sau. Vả lại ba má cháu chưa muốn cháu phải đi làm vội... Ông bà già rồi, muốn cháu sống bên cạnh được ngày nào hay ngày nấy...

_ Thế cháu đi du học về ?

Chàng thanh niên gật đầu đáp lại:

_ Vâng, thưa bác... con du học ở Mỹ.

Quốc Trung mở to mắt ra nhìn người thanh niên này:

_ Thằng con tôi, bố của thằng bé này tên Mã Sùng Thật... chẳng biết cậu có quen với người nào có tên này không ?

_ Thưa bác, rất tiếc, cháu không được hân hạnh quen biết. Đáng tiếc, nếu đư?c gặp thì hay biết bao nhiêu.

Rồi người thanh niên này tự giới thiệu mình:

_ Thưa bác, cháu họ Huỳnh tên Cẫm Tân...

_ Hân hạnh được biết cậu. Còn tôi là Mã Quốc Trung. Mẹ của đứa cháu nội này là Ngọc Phụng... họ Vương.

Lúc bây giờ Quốc Trung mới để ý đến khuôn mặt của người thanh niên này, chẳng khác nào như khuôn mặt chữ điền của Sùng Thật, cũng như đôi mắt đen láy, chiếc sóng mũi thẳng tắp và nhất là đôi môi đỏ như son tàu... Quốc Trung nghĩ thầm trong bụng:"Con người như thế này đâu có khác gì Sùng Thật về hình dung, nhưng chắc chắn là tinh thần đạo đức vượt xa hẳn Sùng Thật. Quốc Trung lẩm bẩm trong miệng như vậy. Anh Hào tò mò hỏi:

_ Nội nói gì?

_ Ờ... ờ, không.

Quốc Trung co chân lên rồi gượng đứng lên, gọi Ngọc Phụng bảo:

_ Con lại đây ngồi với Anh Hào... Hai chân ba tê cứng cả...

Ngọc Phụng biết cha chồng muốn nhường lại chỗ cho mình, nên nàng từ chối:

_ Dạ, ba cử động một chút là hết tê ngay. Ba cứ ngồi cho khỏe. Con đứng quen rồi. Vả lại con còn trẻ đủ sức chịu đứng.

_ Ba đã bảo lại đây cho Anh Hào nó có chỗ dựa lưng. Ba cần đứng lên một chút... Đừng cãi lại ba con!

+

Tàu đến ga Côn Sơn từ lúc tờ mờ sáng. Một số đông hành khách xuống xe nơi đây nên chỗ ngồi trống trải nhiều. Nhờ vậy mà Quốc Trung có chỗ nằm ngủ lấy lại sức. Quá mệt, Quốc Trung vừa ngả lưng được một lát đã ngáy vang lên.

Anh Hào chòm dậy bảo mẹ:

_ Ông nội ngáy... má nghe không ?

_ Ừ, con đừng làm kinh động, để yên ông nội ngủ.

Tàu chạy suốt một ngày đàng nữa thì đến nhà ga chính Thượng Hải. Phố sá rực cả đèn lung linh đủ màu sắc. Xuống tàu, Quốc Trung cùng con dâu và đứa cháu nội đến một khách sạn ngay cạnh nhà ga do người thanh niên giới thiệu. Đây là một khách sạn nhỏ, rẻ tiền.

Quả Thượng Hải là một thế giới ồn ào, hào nhoáng. Chẳng riêng Ngọc Phụng bỡ ngỡ mà luôn cả Quốc Trung cũng vậy, mặc dù ông đã từng theo học tại thành phố Thiên Tân - một thành phố cũng tấp nập cả người bộ hành đi lại, ngựa xe như nước - nhưng so với cảnh nhộn nhịp của Thượng Hải thì một trời một vực.

Đối với Ngọc Phụng từ lúc sinh ra đến khi khôn lớn, chưa bi?t thị thành là gì, chỉ quanh quẩn trong khu chợ huyện võn vẹn không hơn một trăm nóc nhà. Đứng trước khung cảnh xô bồ nhộn nhịp của nơi đại địa này, Ngọc Phụng cảm thấy choáng cả mắt, đầu óc như quay cuồng... không còn minh mẩn được nữa.

Chỉ riêng Anh Hào, trông thấy cảnh tượng rộn ràng của phố phường, hết nhìn cảnh này lại trông sang phố khác... Mắt nó luôn luôn dán chặt với ánh đèn lấp lánh đủ màu sắc chớp nhoáng liên hồi. Nhìn cảnh trí lạ lùng này khiến cho Anh Hào đam mê đến quên ăn quên ngủ.

Ngay trước khi chưa nghĩ đến chuyện lên Thượng Hải, Ngọc Phụng đã từng nghe nói đến nơi phố địa lớn lao này, đầy dẫy cả cạm bẫy cũng như mọi cám dỗ khác dễ đưa đến cho những kẻ đam mê dễ bị sa ngã.

Sau khi thu xếp chỗ nghỉ ngơi cho mẹ con Ngọc Phụng, Quốc Trung ra đi tìm địa chỉ nơi làm việc của Sùng Thật, mãi đến khuya mới trở về lại khách sạn. Tuy có an lòng là đã tìm được địa chỉ làm việc của con, song sự thể ngày mai như thế nào thì Quốc Trung cũng không thể biết trước được!

Nghe cha chồng về, Ngọc Phụng vội ra khỏi phòng hỏi:

_ Ba có tìm được nơi anh con làm việc không ?

_ Tìm ra rồi con à! Đó là công ty mậu dịch Bá Thắng chứ không là Bá Sanh như ông Lý bảo đâu.

_ Thưa, anh con có ở đó không ?

_ Không. Đó là sở làm. Chín giờ mai ba sẽ tìm đến để gặp nó. Con ở lại khách sạn đợi. Ba tìm được sẽ lôi cổ nó về ngay.

_ Ba cho con cùng đi một lần có được không, ba?

_ Ngọc Phụng à! Nơi đó đông người làm việc, nói chuyện nhiều bất tiện. Trước tiên mình cũng nên giữ sỉ diện cho nó...

(còn nữa)

Thinh Quang

         


 

Copyright (c) DaiChung News Media 2002