Đại Chúng số 99 - Ngày 1 tháng 6 năm 2002

Duramax

MƯA BÊN NÀY, NẮNG BÊN KIA

Thinh Quang

(tiếp theo)

_ Sùng Thật! Bây giờ con hãy theo ba đến thăm Ngọc Phụng, người vợ mà chính con đã chọn lựa, thăm Anh Hào hòn máu của con, của gia đình họ Mã... Nó là nguồn an ủi duy nhất của ba má trong những ngày còn lại trên cõi đời này...

_ Ba, con xin ba đừng nói nữa, ba đừng nhắc đến tên của nàng... Và, một lần nữa con cũng xin ba hãy xem thằng con này như một đứa con đã chết từ trong lòng mẹ... Con chỉ xin ba một điều là chuyển lời đến má và Ngọc Phụng lời tạ lỗi của con... Nếu má và ba còn thương tưởng con thì xin ba má nói với Ngọc Phụng để lại bé Anh Hào, đặng mai sau nó lớn lên sẽ thay con phụng dưỡng ba má... Còn Ngọc Phụng thì ba má hãy khuyên bảo nàng nên lập lại cuộc đời... Tình nghĩa vợ chồng giữa con và nàng coi như đã chấm dứt từ đây...

Quốc Trung giương tròn mắt lên, mặt xanh như tàu là quát lên:

_ Hả? Mày... nói... gì?

_ Thưa ba... ý con đã quyết...

_ Mày quả là một đứa con ngỗ nghịch! Mày đã hoàn toàn thay đổi bản chất từ một kẻ hiền lương trở thành một tên vô đạo. Mày hãy bảo cho tao nghe đứa nào đã dụ dỗ mày? Ai? Mày nói ngay! Nói ngay lên, Sùng Thật! Còn không tao sẽ... giết mày...

Sùng Thật nắm lấy tay cha nức nở:

_ Ba ơi! Ba hãy giết con ngay đi... Con sẵn sàng chịu chết về tội bất hiếu đối với ba má... Còn không, con không thể nào theo lời ba khuyên bảo được... Giờ phút này mọi việc đều trễ rồi! Con chỉ cúi xin ba má một lần cuối, là ba má xem như con đã chết rồi! Con không còn biết nói gì hơn nữa.

Nghiên lại sắc mặt, Quốc Trung nhìn thẳng vào mặt con dằn lên từng tiếng:

_ Sùng Thật! Mày nghĩ rằng những lời lẽ mày nêu ra đủ giải quyết một cách dễ dàng lắm sao? Không! Không dễ như vậy. Mày đã biết tính tao. Một là một! Hai là hai. Nếu mày vẫn giữ khăng khăng lời lẽ như vậy, thì tao thề với trời đất sẽ không bao giờ dung tha mày... Ngọc Phụng sẽ không tha thứ mày. Và luôn cả Anh Hào nữa - hòn máu của chính mày sinh ra cũng sẽ không tha thứ người cha vô đạo như mày! Sùng Thật... Mày có biết không, tao với mẹ mày đã hi sinh tất cả từ vật chất đến tinh thần để cố tạo cho mày có một tương lai rực rỡ, ngõ hầu vinh danh nhà họ Mã... Nhưng rồi, cuối cùng mày đã trả lại công ơn của cha mẹ mày bằng sự phản bội như thế này sao? Mày có biết Ngọc Phụng tão tần ngày đêm kiếm tiền thêm góp gửi cho mày ăn học... trong lúc cha mẹ già của mày đã hoàn toàn kiệt sức! Giờ mày đã thành tài rồi, địa vị có rồi... vất bỏ tất cả cha già mẹ yếu, vợ dại con thơ để chạy theo tiền tài, danh vọng... Sùng Thật chẳng lẽ mày phũ phàng đến thế hay sao?!

Sùng Thật ngẩng mặt lên nhìn cha già, mắt mũi nhòa cả lệ:

_ Thưa ba, con đã... dĩ lỡ, , ,

_ Hả? Dĩ lỡ? dĩ lỡ gì?

Sùng Thật cố thu hết can đảm thốt lên:

_ Con đã...

Nhưng chỉ nói đến đây, Sùng Thật gục đầu xuống nức nở, không nói thêm được lời nào. Quốc Trung nóng lòng hỏi:

_ Hả? Điều gì? Nói nhanh lên ... Tao muốn biết...

_ Con đã ... lập gia đình rồi...

_ Lập gia đình? Mày... cưới vợ... khác rồi sao?

Quốc Trung trợn tròn mắt nhìn con, bằng giọng run run nói:

_ Sùng Thật! Mày là... thằng nghịch tử... Mày làm thương tổn đến luân thường đạo lý... Sở dĩ tao cho mày ăn học là mong mày mở rộng tầm kiến thức để mai hậu giúp được gì cho đời... Nhưng tao có ngờ đâu mày lợi dụng sự hiểu biết đó để làm điều phi nghĩa... Thật tao không ngờ mày bán rẻ danh dự dòng họ Mã...

Sùng Thật van xin :

_ Ba... Ba... con xin ba...

_ Không! Chẳng xin xỏ gì cả...

Sùng Thật cảm thấy mỗi lời nói của cha chẳng khác nào như từng nhát búa bổ xuống đầu mình:

_ Ba, con xin ba... đủ rồi... con đau đớn lắm rồi...

Tuy nhiên Quốc Trung vẫn dằn giọng nói như tát nước vào mặt con:

_ Ngọc Phụng là đứa con dâu nhà họ Mã do chính mày chọn lấy và chính mày xin tao với mẹ mày chấp nhận đứng ra cưới hỏi cho mày... Mày nào có biết bao nhiêu năm trường nó vì mày mà phải chịu bao nhiêu đắng cay cơ khổ! Nó phụng dưỡng cha mẹ mày trong những ngày nằm trên giường bệnh. Nó nuôi nấng dạy dỗ đứa thơ - giọt máu của mày cho nó lớn khôn, để đợi ngày về của mày...

_ Đừng ba... đừng nhắc nữa... con đau khổ lắm rồi...

_ Tại sao đừng nhắc nữa? Mày thử tưởng tượng mẹ già mày, người đã banh da xẻ thịt sinh ra mày... hy sinh tất cả cho mày... Người mẹ đau khổ đó đã vui khi mày sởn sơ, buồn khi mày ươn yếu... Từ ngày mày ra đi, bà thương, bà nhớ, bà khóc lóc hết ngày này sang ngày khác, bà trông mày từng giây, đợi mày từng phút...

Mày có biết đâu hàng đêm ngồi đối diện với đèn dầu mỏi mòn trông đợi ngày về của mày! Nhưng đau đớn thay! Cái ngày về của mày thật xa vời...

_ Ba ơi! Thôi ba đừng kể nữa, đừng nhắc những hình ảnh đau thương ấy thêm nữa... con đã tan nát cả ruột gan rồi... Thà ba giết chết con đi...

_ Nếu mày biết vậy, thì hãy đứng lên theo tao cùng về để được nhìn lại mặt người mẹ già đau khổ ấy lần cuối...

_ Không! Con không thể nào làm theo lời ba dạy...

Quốc Trung xô mạnh con ra:

_ À! mày vẫn còn giữ thái độ ngang ngược ấy... Vậy thì từ nay về sau mày đừng gọi tao bằng ba nữa...

_ Ba... ba... tha thứ...

_ Hãy câm miệng lại.

_ Vậy thì con phải làm gì bây gì, khi mà...

_ Đừng biện bạch nữa... Tất cả giờ phút này đều do mày... Mày làm sao cho khỏi bị lương tâm cắn rứt... cho tròn chữ hiếu cho vẹn đạo nghĩa với vợ con mày... Tao chỉ mong muốn như vậy... Tiền tài, danh vọng... tao chẳng cần...

Nói đến đây, Quốc Trung bất giác cảm thấy lồng ngực mình như bị cả tảng đá lớn đè lên, không còn thể nào thở được nữa... Hai mắt ông trợn trừng và từ từ ngã xuống trong vòng tay Sùng Thật...

Sùng Thật hốt hoảng kêu lên:

_ Ba! Ba... ơi... Ba... ba làm sao thế này?

Sùng Thật gọi giật giọng nhưng Quốc Trung vẫn nằm im thin thít. Mặt mày ông tái mét hẳn lại. Đôi mắt trợn trừng trắng dã. Hơi thở yếu ớt. Thỉnh thoảng toàn thân co giật từng hồi.

Sùng Thật gọi lão Trình ra cùng phụ mình đưa Quốc Trung vào một căn phòng dành cho khách gần đó, một mặt gọi điện thoại mời bác sĩ tư đến cứu cấp. Sau khi được chích thuốc, Quốc Trung tỉnh dần lại. Theo lời vị bác sĩ cho biết:

_ Cụ nhà chẳng có gì nguy hiểm lắm. Có lẽ cụ bị kích động mạnh. Tốt hơn là cố gắng làm thế nào cho cụ không bị phiền hà là được! Tránh không nên để cho cụ bị kích động lại, nếu cơn đau này xảy ra lần nữa e khó lòng chữa trị!

Sau khi tiễn đưa vị y sĩ ra về, Sùng Thật quay vào ngồi cạnh cha. Lão Trình mang toa đi mua thuốc, trong nhà không còn ai, tư bề vắng lặng. Không lấy một tiếng động, ngoại trừ tiếng đồng hồ kêu tiếng tíc tắc đều đặn vang lên. Chẳng biết cảnh tượng này diễn ra trong bao lâu, Quốc Trung bỗng từ từ mở mắt ra, cố gượng ngồi dậy yếu ớt gọi:

_ Sùng Thật!

_ Dạ, ba cừ nằm yên, có con đây...

_ Bây giờ tao chỉ cần mày đáp lại lời tao bằng hành động chứ không bằng lời nói nữa... Mày nhớ rằng đây có thể là lời trăn trối cuối cùng của người cha già gần đất xa trời này của mày. Vậy mày có chấp nhận lời yêu cầu đó không, hả Sùng Thật?

_ Dạ...

Sùng Thật định nói tiếp nữa, song Quốc Trung cắt ngang lại:

_ Thế thì mày đứng lên... sữa soạn áo quần bỏ vào rương hòm cùng đi với tao ngay giờ phút này...

_ Thưa ba...

_ Chẳng thưa gì nữa cả... Đứng lên, nhanh lên!

Sùng Thật giương mắt nhìn cha mình chưa biết phải làm sao, thì Quốc Trung quát lên:

_ Còn chần chờ gì nữa? Tao ra lệnh... mày phải đứng ngay lên mang áo quần cùng đi với tao... ngay bây giờ.

Như cái máy, Sùng Thật đứng ngay dậy, im lặng chẳng thốt lên một lời nào.

_ Vào lấy áo quần rồi ra ngay đây... Tao đợi.

_ Nhưng thưa ba...

_ Giờ phút này chẳng còn nhưng gì cả... Nhà cửa này bỏ đi. Tủ giường, ghế bàn, các vật còn lại trong nhà này bỏ đi. Cho cả lão già ở kia... Mày cứ mang ra cân nhắc chức tước của mày hiện giữ với tất cả tài sản mày hiện có với người cha già này, cái nào nặng hơn, là đủ rồi. Tao chỉ cần như vậy!

_ Bao giờ ba cũng hơn... Ba là tất cả... còn những của cải vật chất này... chẳng là gì cả...

_ Vậy thì...

_ Thưa ba, nhưng... con xin ba thương con... tha thứ cho tội bất hiếu của con...

_ Không. Tao không thể nào tha thứ cho mày... Mày chọn ngay giờ phút này đi, một là người cha già mày đây chết trước mặt thằng con bất hiếu, hai là... mày chứng tỏ là một thằng con còn giữ lại một chút lương tâm nghĩ đến cha mẹ, đến vợ con, đến danh dự của dòng họ Mã này... Hai điều đó mày chọn một!

Quốc Trung bỗng ôm lấy ngực ngã người xuống chiếc sofa , mặt mày lại tái xanh... Đôi mắt đỏ au lên như hai cục than hồng, cơ hồ như muốn đốt cháy đứa con bất trị của mình, run rẩy nói:

_ Mày... mày... nói... lại... lần nữa... tao nghe... đi...

_ Thưa ba... sự thật hoàn cảnh của con... đã dĩ lỡ rồi..

_ Mày nói như vậy nghe có được không? Cha mẹ mày sinh thành ra mày... nuôi mày cho lớn khôn... cho mày ăn học... cưới vợ theo như lời cầu xin của mày... rồi bây giờ mày lại bảo rằng đã dĩ lỡ... Sùng Thật, mày hãy nghĩ kỹ đi, việc làm của mày như vậy liệu như thế nào? Trả lời cho tao ngay đi...

_ Sự thật của con hiện nay, con đã thưa với ba là như vậy... Ba giúp con về nói lại với Ngọc Phụng... cho nàng trở về với cha mẹ đẻ của nàng!

Nghe đến đây, Quốc Trung đập mạnh tay xuống bàn thét lên:

_ Nghịch tử! Mày làm như vậy chẳng những xem thường con Ngọc Phụng, mà mày còn xem thường cả cha mẹ mày nữa!

Vừa dứt lời, Quốc Trung vụt phóng tới bàn nước chụp lấy chiếc gạt tàn thuốc bằng thủy tinh xán ngay vào đầu con mình. Một tiếng vang lên khô khan, tiếp theo là một vòi máu phun ra xối xả bê bết cả mặt mày và luôn cả chiếc áo sơ mi trắng mà Sùng Thật đang mặc trong người... hệt như một tấm vải nhuộm đỏ!

(còn nữa)

Thinh Quang

         


 

Copyright (c) DaiChung News Media 2002