Chuyện Bó hoa khô
Để tặng những cuộc tình lầm lỡ.
Bình Huyên
Em đã bỏ tôi một buổi chiều
Khi sương Đà Lạt đượm hương yêu
Rơi lên vành lá hoen màu lệ
Khóc hộ tình tôi lạnh đá rêu,...
Đá rêu mòn nhẵn ghế Ninh Kiều,
Em dẫn anh về đếm tiếng yêu,
Cùng nhau ấp ủ mùi hương tóc,
Nhuộm đỏ môi hôn dưới nắng thiêu,...
Tôi được nguồn thơ đã đổi vần,
Yêu đương mở, đóng chẳng phân vân
Tại em cũng chỉ là con gái,
Là quỉ, là tiên giáng cõi trần,...
Em như một đoá thủy tiên sầu,
Chuốc về rồi bị bỏ quên mau,
Bơ vơ trong góc vườn khô đất,
Lặng lẽ theo năm tháng đổi mầu !
Em biết rằng anh bị yếu lòng,
Như chuyện Thạch Sanh với Lý Thông,
Thương con, em cố quên lầm lỗi
Cố sống cho qua kiếp vợ chồng !
Này hoa này lá của tôi ơi !
Sao chẳng còn tô điểm cõi đời ?
Riêng tôi còm cõi lê chân bước
Sáng chiều góp nhặt cánh tim rơi !
Hoa tim khô héo tả tơi,
Tiếc tình hay xót thương đời dở dang ?
Mấy lần tâm chít khăn tang,
Vì đâu mà thiếp với chàng xa nhau !
Cửa hang Lộ-Đức trên cao
Mẹ Từ Bi giữa ngàn sao sáng ngời
Giơ tay cứu độ người đời :
Con dâng lên Mẹ muôn lời khổ đau
Hồn ta gột rửa trắng phau,
Cung đàn phu phụ trước sau nhịp nhàng,
Đường tình trải rộng thênh thang
Sơn xanh quá khứ, thếp vàng tương lai,...
Bình Huyên
Xuân về tha thướt trước sân
Mau ra mở cửa đón Xuân bước vào
Mừng xuân nâng chén rượu đào
Gặp xuân đất khách lòng xao xuyến buồn
Ngoài trời mưa lạnh đương tuôn
Trong lòng lữ khách vấn vương mạch sầu
Nhà tan nát, nước biển dâu
Lênh đênh phiêu bạt, mái đầu điểm sương
Xuân này vẫn chốn viễn phương
Ngổn ngang trăm mối nhớ thương bên lòng
Mịt mờ dặm liễu đồi thông
Chà xa xôi quá, muôn trùng xa xôi !
Não nùng lắm Chúa Xuân ơi !
Tấm thân bèo bọt quê người mãi sao ?
Ưu tư hôm sớm dạt dào
Trở về chốn cũ ngày nào chờ mong
Mây Tần phủ kín non sông
Tuổi thêm, sự nghiệp vẫn không có gì
Thăng trầm, gian khổ, sầu bi
Nhưng chưa thấy chí nam nhi mỏi mòn.
Nguyện cùng Trời Đất Nước Non
Xuân còn bất diệt, hẳƠn còn một mai
Người về khôi phục đất đai
Xuân về cùng với tương lai huy hoàng.