Ta nhớ NGƯỜI xưa với NÚI SÔNG :
Sông cồn khói sóng, núi mờ sương !
Nước non cách-trở đường đi lại !
Nỗi nhớ lòng ta cứ vấn vương !
Ta nhớ BẠN xưa dưới mái TRƯỜNG !
Cùng Thày giảng dạy một tình thương !
Đông-Tây thay đổi nên Văn-Duyệt !
Tan tác muôn phương khắp nẻo đường !
Ta nhớ CHIỀU xưa vẳng tiếng CHUÔNG :
Nghe kinh nhịp mõ dạ lâng lâng !
Mùi hoa ngào ngạt như Tiên-Cảnh !
Gió thoảng trầm hương nhẹ nhõm lòng !
Ta nhớ QUÊ xưa những luỹ TRE !
Lúa đồng xanh mướt tựa nhung xoè !
Nhấp nhô uốn khúc như Rồng múa !
Hoà điệu chim ca nhộn nắng Hè !
Ta nhớ VƯỜN xưa những gốc CHÈ !
Lá thanh hương sắc thắm tươi khoe !
Nụ hoa mơn mởn như cô gái !
Chúm chím tình xuân vẻ rụt rè !
Ta nhớ NHÀ xưa sống ẤU THƠ :
Aãm êm thương mến quý vô bờ !
Gia đình đông đủ vui buồn có !
Cha mẹ Anh Em ta chuyện trò !
Ta nhớ MẸ xưa khóc chẳng thôi !
Long lanh giọt lệ dạ thương ôi !
Mẹ hiền sanh dưỡng thân ta có !
Công đức cao dầy nghĩa biển khơi !
Ta nhớ CHA xưa lệ ứa rơi !
Tình yêu quý mến biết bao vơi
Ơn Cha ta có thân đầy đủ !
Nghĩa nặng ôm lòng công đức Trời !
Ta nhớ ANH xưa cảm động hoài :
Thương yêu chỉ dẫn chẳng làm oai !
Vui buồn chia sẻ đều tương trợ !
Thế thái nhân tình dạ khó khuây !
Ta nhớ EM xưa lệ muốn trào !
Thương nhau lo sợ tuổi thơ hao !
Bồng bềnh kiếp sống bao cay đắng !
Cảm động giờ đây vẫn ước ao !
Ta nhớ CHỊ xưa cảm xót đời !
Hiền hoà kính mến lại xa vời !
Cơ Trời biến đổi, ôi thương tiếc !
Các Cháu sao mà cũng bặt hơi !
Ta nhớ ĐÒ xưa cầu BẾN-ĐÁ :
Long bong sóng vỗ mạn thuyền nan !
Mênh mông gió mát đêm trăng sáng !
Ngắm cảnh đò xưa khách thưởng nhàn !
Gia Trạng LÊ NGỌC QUỲNH (Paris)