Đại Chúng số 112 - ngày 15 tháng 12 năm 2002

  Trang Bia

Thư Goi Qui Vi Doanh Gia

Thư tòa soạn

Thế giới & bình luận

Thien Duong Cong San

Chieu Thu Trong Cuoc Doi

Đọc báo dùm các bạn

Thử đọc tâm bút về Petrus Ky

1001 Chuyen Nho Quen

Bac Si Alexandre Yersin

Tan Mot Dem Thu

Van Xua Nguoi Xua

Khoa học & Y khoa

Chuyện huyền bí

Hoa Hau Viet Nam

Nấu ăn ngon cho chàng

Mưa bên này, nắng bên kia

Ban Tin Nhan Quyen

Moi Tuan Mot Bai

Trang thơ

Ca Si Thanh Hung

Những loài hoa dại

Mùa Hoa Cúc Lưu Vong

Tương Kính Tao Nhã

 

TÀN MỘT ĐÊM THU

Truyện ngắn của Phong Thu

Mùa thu đã ghé vào khu vườn đầy hoa của nhà Hạ. Những chùm cúc mâm sôi màu vàng nhạt, màu tím thẳm u buồn, màu hồng phấn, xanh da trời đã bừng nở...Chậu hoa Gaint allium đã tàn, những cánh hoa tím rũ xuống và những chiếc lá đã khô cứng. Ngược lại cây Korean Spice Viburnum lại đổi màu, những cánh hoa màu hồng sậm của mùa hè lại chuyển sang màu trắng muốt và những chiếc lá xanh tràn đầy sức sống đã biến thành màu rượu chát. Korean Spice Viburnum luôn toả ra hương thơm và những trái berries đen ngọt ngào quyến rũ những loài chim lạ. Hoa của nó lại nở tưng bừng khi những cơn mưa thu kéo về. Những chùm hoa Li-ly đã trơ cả gốc. Dọc hai bên đường cây Ginkgo, Amur maple, Witch Hazel, Dog Wood...đang chuyển sang màu vàng nhạt, đỏ, cam, đỏ nâu, xanh đen... màu sắc đan chéo vào nhau tạo cho mùa thu ở đầy thật thơ mộng và lãng mạng. Cây Sugar Maple trước sân lá đã vàng hoe. Những chiếc lá đó nhìn cũng như những chiếc lá bình thường nhưng thật ra người ta đã chế tạo thành syrup cho những buổi điểm tâm của người Mỹ. Cây Winged Vonymus năm nay hoa màu đỏ. Mỗi năm, nó đổi màu nên Hạ không bao giờ biết trước nó có màu gì khi trời vào thu. Những cơn mưa và những cơn gió lạnh đã làm trời mùa thu bàng bạc. Mùa thu của những niềm u ẩn, của những nỗi buồn không tên cứ len nhẹ vào hồn. Hạ yêu mùa thu. Hạ yêu những vòm lá trên đầu mang những màu sắc khác nhau như gương mặt người đời, như tâm linh sâu kín của những tâm hồn tha hương luôn khắc khoải, luôn mơ ước và hoài niệm. Mùa Halloween lại bắt đầu. Trên khắp đường phố, những cửa hàng lớn nhỏ người ta bán đầy những hình nộm đủ màu. Những chiếc mặt nạ của ác quỹ, quái vật, vương miện của nàng công chúa, những chiếc áo thiên thần, những trang sức mang hình trái Pumpkin với con mắt trợn tròn và hàm răng lởm chởm...Người Mỹ gọi đây là ngày Halooween (lễ cô hồn). Còn nhỏ Bích Liên thì gọi là ngày "Cô Hồn Các Đản". Chẳng trách nó hàng năm cứ tổ chức tiệc tùng vào ngày nầy. Khi Hạ hỏi tại sao chọn ngày này để họp mặt bạn bè thì nó cười hì hì trả lới rất láo cá:" Đời muôn mặt và con người luôn sống bằng chiếc mặt nạ vô hình". Hạ bảo nó khùng nhưng nghĩ lại câu nói của nó có nhiều ý nghĩa lắm.

Không biết phải mua cái áo nào cho ngày hội hoá trang nên cuối cùng Hạ tìm Barbara- người da đen, chủ nhân của tiệm may nổi tiếng ở Washington D.C, đặt may một chiếc áo in hình nhũng chiếc lá đủ màu và chiếc mặt nạ cũng vẽ hình một chiếc lá màu đỏ bầm pha lẩn màu nâu và vàng nhạt. Hạ rất ưng ý và vui vẻ trả cho bà ta 200 đô la. Bà ta bảo rằng Hạ quá tốt bụng, một người Việt Nam dễ thương. Hạ mừng thầm trong bụng và cám ơn tình cảm bà dành cho cô. Ứ hự! Đi đâu mà nghe người ta khen thì mừng, vì có nhiều người ngoại quốc họ nhìn người Việt Nam như một lủ ăn nhờ ở đậu mà còn giành hết công ăn việc làm của họ. Tên "lãnh chúa da đen"- Louis Farrakahn, trong ngày Million Man March 16/10/1995 trước hàng triệu người dân Mỹ và trước ống kính truyền hình quốc tế hắn đã nhục mạ người Việt Nam và Do Thái là bọn hút máu họ. Hạ đi cày hai job, tối gò lưng trong trường để học chữ i, tờ của xứ người thì cô nghĩ mình không thể nào là bọn hút máu dân da đen. Chỉ có sự lười biếng, vô trách nhiệm và lối sống buông thả, chỉ biết hưởng thụ mới là nguyên nhân dẫn đến sự xáo trộn trong xã hội của họ. Dù sao, cũng có những con người đáng được kính trọng như bà Barbara.

Đứng trước tấm gương lớn, Hạ ngắm nhìn khuôn mặt mình. Nước da trắng xanh, đôi mắt đen buồn đã có nhiều nếp nhăn chạy quanh. Nhỏ Bích Liên cứ bảo Hạ sống ở Mỹ mà quê mùa một cục, không chưng diện làm sao lấy được chồng. Hạ phì cười và bảo rằng:" Còn mầy chưng diện mà có thằng ghệ nào cõng chưa?". Khi nghe Hạ hỏi vậy mặt nó buồn so. Nghĩ mà thương cho nó. Ngày xưa khi còn học trung học, nó thật đẹp và dịu hiền, đã vậy tánh tình nhát như thỏ đế. Các chàng trai trong trường trồng cây si trước lớp học và trước nhà nó điều lánh mặt vì mắc cở. Vậy mà khi sang đây nó yêu một tên sở khanh. Hắn có vợ ở Việt Nam nhưng giấu kín và không hề cho nó biết. Khi nó mang bầu thì hắn cao chạy xa bay. Nó uống thuốc tự tử nhưng không chết. Hạ đã kịp mang nó vào nhà thương khi người nó đã lạnh cứng. Đứa bé chưa kịp tượng hình đã chết ngay trong bụng mẹ. Nó sống lại nhưng trái tim nó đã chết lịm. Nó bắt đầu uống rượu và hút thuốc lá. Nó bắt đầu son phấn, tóc nhuộm đủ màu và nó không thích ai gọi nó là Bích Liên mà phải là Makeno. Cái tên mắc dịch nầy Hạ rất ghét nhưng nó cười nhăn nhở và nói rằng:" Tao không còn là Bích Liên của mười năm về trước. Đừng buồn Hạ ơi!" Và nó khóc vùi trên vai Hạ. Hạ khuyên can hoài không được mà chỉ hy vọng thời gian sẽ chửa lành vết thương lòng của nó. Còn Hạ thì sao? Cô vẫn mang theo nỗi buồn không tên tuổi để ước mơ và chờ đợi người tình trong giấc mơ của một thời xa xưa. Mối tình đó cô đeo mang gần 20 năm nhưng người ấy vẫn biền biệt như một cánh chim trời. Anh bỏ Hạ ra đi không một chút tiếc nuối. Những nụ hôn đầu đời cứ khắc sâu trong trái tim Hạ, để Hạ cứ mãi lạc lõng bơ vơ trong mối tình vô vọng. Anh ở đâu ? Bầu trời Califonia lung linh nắng ấm, anh có bao giờ một lần dạo phố để nhớ những dấu chân của hai đứa dẫm nát những giọt mưa trong những đêm thu muộn màng. Có bao giờ anh nhớ tới những nụ hôn ngở ngàng, vội vã của những ngày chia tay, để Hạ khám phá ra hương vị đam mê của tình yêu và Hạ nhận thức được rằng cho đến ngàn năm, tình yêu vẫn là điểm khởi đầu cho cuộc sống của loài người. Tình yêu cũng chính là con quỷ dễ thương đã ban tặng loài người hạnh phúc và cũng chính nó hành hạ con người đến tận cùng sự đau khổ. Tiếng điện thoại reo. Hạ cuống quít mặc vội chiếc áo hoá trang và nhấc máy. Con Makeno hối như giặc. Nó nói mọi người đang chờ Hạ. Hạ tô lại đôi môi bằng sáp màu đỏ bầm, đeo nhanh chiếc mặt nạ và vội vàng lên xe chạy như bay.

Căn nhà nhỏ của Makeno nằm trên một ngọn đồi. Người tình thứ tư, hay năm, sáu, bảy, tám... gì đó mua cho nó. Anh ta là một người Mỹ chính gốc và hiền như con nai (Bích Liên nói với Hạ như vậy) nên bị nó quay như dế. Chỉ tội nghiệp cho anh chàng, vì quá yêu con nhỏ chán đời nên khổ và hay nói với Hạ rằng: " Bích Liên không thương tôi". Trước cửa nhà Makeno được trang trí bằng những hình nộm quái đản. Vài bộ xương trắng miếu đong đưa chiếc hái ngọn hoắc. Một khuôn mặt của ác quỷ Dracula với hàm răng nhe ra gớm ghiếc. Mấy trái Pumpkin to lớn màu cam hắc ra những tia sáng ma quái . Hạ đẩy cửa bước vào. Phòng khách khá đông người. Tất cả điều mang mặt nạ nên Hạ không nhận ra ai là bạn. Nhỏ Makeno nhận ra Hạ nhờ cánh hoa hồng cài trên áo làm tín hiệu. Nó kề cái mặc nạ con cọp vào mặc Hạ và chỉ một người cao lớn mặc trang phục một con gấu to sồ và giới thiệu:

- Đây là con gấu yêu quý của tao - Rankintom.

Hạ đá nó một cái:

- Con quỷ!û Mầy đổi tên nó hồi nào vậy? Mầy có cúng chè hôn?

- Cần gì phải cúng chè. Mỹ mà mậy. Muốn lấy tên gì mà không được.

- Nó có cự nự gì hôn?

- Hắn chỉ nhe răng cười trừ.

Thằng Rankintom không hiểu hai đứa nói gì với nhau nhưng cũng lịch sự chào Hạ và buông một tràng tiếng Anh:

- Bích Liên luôn nhắc cô.

- Tốt hay xấu?

- Cô ấy nói cô là ân nhân của nàng.

Con nhỏ chỏ mồm vô:

- Em muốn Hạ dọn về đây ở chung?

- Như vậy càng tốt. Có bạn em sẽ hết buồn.

Cuộc nói chuyện tạm chấm dứt khi tiếng nhạc vang lên rộn rã. Mackeno một tay nắm tay Hạ còn một tay choàng qua lưng con gấu lôi đi. Nó đẩy Hạ về phiá người đàn ông mặc áo choàng đen trùm phủ bộ trang phục đen có khắc hình một con chó sói. Chiếc mặt nạ lông lá với chiếc răng nanh ngọn và cong của con thú hoang dại làm Hạ giật mình. Hạ chỉ nhìn thấy được sự chuyển động linh hoạt của đôi mắt. Anh ta nhìn Hạ chăm chú và hỏi Mackeno:

- Bạn của cô hả?

- Ừ! Làm quen đi. Nhưng mà đừng làm cho nó sợ. Nó sống không như tôi với ông. Nếu ông làm cho nó buồn là tôi sẽ thịt ông đó.

Anh ta vội vàng phân bua:

- Tôi sẽ cố gắng làm vui lòng cô ta mà. Đừng lo.

Khi Hạ nhìn lại thì nó biến mất và vòng tay đầy móng nhọn của con chó sói choàng qua lưng Hạ. Không hiểu sao Hạ muốn tháo ngay cái mặt nạ trên mặt anh ta khi giọng nói anh ta cất lên. Âm thanh đó quen thuộc quá. Nó đã xoáy vào tâm trí cô hình ảnh của một người thân quen. Hạ cố gắng xua tan ý nghĩ đang nảy sinh trong đầu, nhưng cảm giác đó lại trỗi dậy khi vòng tay anh ta siết Hạ thật nhẹ. Mặt anh ta rất gần với Hạ và qua lớp áo Hạ cảm nhận được cảm giác của cơ thể anh ta rung động, tim anh đập hối hả. Hạ bối rối và nhẹ nhàng đẩy anh ta ra:

- Xin lỗi ông tôi hơi mệt. Tôi muốn được đi ra ngoài một chút.

- Ồ! Không sao. Nếu cô thấy mệt thì cứ tự nhiên. Nhưng xin cô cho tôi đi ra ngoài với cô.

Thấy từ chối không tiện nên Hạ gật đầu:

- Nếu điều đó không làm ông nhàm chán, thưa ông.

- Chắc chắn là không rồi - Anhta đáp ngay.

Gió đêm mát lạnh. Bầu trời thu u ám. Hạ chỉ thấy một màu đen thăm thẳm cao vời vợi buồn và một vì sao sáng rực rỡ lẽ loi trong không gian mênh mông. Tiếng dế rúc từng cơn trong bãi cỏ phẳng lì. Vài con chim kêu chiêm chíp trong những hàng cây đen sẩm. Anh châm một điếu thuốc, rít tưng hơi dài và nhả ra những cuộn khói trắng bay lã lơi trong gió.

- Từ nảy giờ chưa dám hỏi tên cô. Xin cô cho tôi biết quí danh - Anh ta ân cần hỏi.

- Ông thật khách sáo. Cứ gọi tôi bất cứ cái tên gì ông thích.

- Như vậy không tiện. Vì biết đâu sau này chúng ta sẽ gặp lại nhau và có thể trở thành bạn bè.

- Ông cứ gọi tôi là Linh Lan - Hạ nói dối. Đó không phải là thói quen của Hạ nhưng con Mackeno dặn rằng nếu không muốn rắc rối thì phải nói dối trong đêm hoá trang.

- Còn tôi tên Johny. Cô đến Mỹ được bao lâu rồi? Quê cô ở đâu?

- Gần mười năm. Quê tôi ở Búng, tỉnh Bình Dương. Còn ông?

Anh ta reo lên:

- Thật vậy sao? Tôi cũng ở Bình Dương, nhà ở gần ngã Sáu - Anh ta chợt thở dài - Mới đó mà mười lăm năm rồi. Thời gian đi nhanh quá. Tóc tôi đã chớm bạc. Nếu được một lần sống lại tuổi đôi mươi, được chạy nhảy trên đôi chân rắn chắc đầy mơ ước lãng du, được nhìn lại đôi mắt người bạn gái dịu hiền và được một lần dầm mình dưới cơn mưa đêm để đón nàng về. Tôi đã săn đuổi một giấc mộng.

Hạ ngắt lời anh ta:

- Cô gái ấy thật diễm phúc vì còn có người nhớ đến. Rồi sao nữa?

- Khi tôi nhận được giấy xuất cảnh, tôi đã đến nhà nàng báo tin. Chúng tôi đưa nhau ra bờ sông tâm sự. Trời cũng vào thu như hôm nay và mưa lất phất bay. Chúng tôi choàng chung chiếc áo mưa nên tóc hai đứa ướt sủng. Tôi không cảm thấy lạnh vì có nàng bên cạnh. Mái tóc nàng thơm mùi chùm kết cứ quyện bên má tôi. Đôi mắt nàng buồn dịu vợi làm tôi xúc động. Và cuối cùng tôi hôn nàng đắm đuối. Nàng khóc ngất trong tay tôi và hỏi rằng:" Tại sao mãi đến bây giờ anh mới nói yêu em. Anh chạy theo một giấc mộng bên chân trời xa mà quên đi em là một hiện thực - Anh ta ngập ngừng giây lát rồi tiếp - Những ngày tiếp theo nàng luôn tránh mặt tôi. Tôi không hiểu nàng đang nghĩ gì và nàng có chờ đợi ngày tôi trở về hay không. Định mệnh đã thực sự chia rẽ hai chúng tôi khi gia đình tôi làm giấy xuất cảnh. Khi đó chúng tôi chỉ mười tám đôi mươi. Lứa tuổi đầy mộng đẹp. Và tình yêu là khát vọng lớn nhất của tuổi trẻ nhưng tôi đã gác bỏ. Còn nàng chỉ xem tôi là bạn. Ngày tôi đi Mỹ nàng từ chối không đưa tôi ra sân bay. Nàng hẹn nhưng không đến. Tôi nghe bạn bè nói rằng nàng có người yêu khác. Anh ta là một nhạc sĩ khá nổi tiếng và có một biệt thự sang trọng tại Sài Gòn. Tôi thất vọng và đau khổ nên lặng lẽ ra đi và không hẹn ngày về. Tôi nghĩ rằng tình yêu xuất phát từ tình bạn luôn bền vững vì chúng tôi đã lớn lên từ một mái trường. Cùng chia xẽ những niềm vui, nỗi buồn suốt mười hai năm không thể một sớm một chiều mà dễ dàng ngoảnh mặt quay lưng. Nhưng người yêu của tôi đã phản bọâi tôi...

Tim Hạ đập dữ dội. Hạ cố trấn tỉnh nói:

- Câu chuyện của ông buồn quá! Nhưng câu chuyện nầy hình như tôi đã nghe kể lại. Chi tiếc rất trùng hợp nhưng đoạn kết lại khác...

Johny dụi tắt tàn thuốc ném vào cỏ và bồn chồn hỏi:

- Cô cũng có câu chuyện tương tự như vậy sao? Cô có thể kể cho tôi nghe được không?

- Ông hãy rót giùm tôi một ly rượu.

- Cô muốn uống loại nào?

- Champagne cocnac và cho tôi xin một trái táo nhỏ.

Anh ta nhanh nhẹn vào trong. Không đầy hai phút anh ta trở ra, trên tay hai ly rượu đầy. Hạ đưa ly rượu lên môi và hớp một ngụm nhỏ. Men rượu nồng nàn cay cay, ngọt ngọt làm tê đầu lưỡi. Hạ ngước nhìn vì sao trên trời cao và thầm nhủ:"Sao kia ơi! Hãy ban cho ta sức mạnh. Hãy giúp ta vượt qua sóng gió và bão táp. Hãy giúp ta tỉnh táo để giải quyết một sự kiện quan trọng mà ta đã ấp ủ mười lăm năm qua. Ta không muốn trái tim ta một lần nữa lại yếu mềm và rạn nức..."

- Cô uống rượu có vẻ sành quá!

- Ông lầm rồi. Đây là ly rựơu đầu tiên của tôi. Tôi không bao giờ biết uống nhưng đêm nay lòng tôi trống trãi và buồn. Nghe ông kể chuyện làm tôi nhớ đến cô bạn gái đáng thương của tôi. Tôi gặp cô ấy trong một chuyến vượt biên. Cô ấy ra đi vì muốn tìm người yêu. Cô kể rằng....

Hạ và Ngọc Long học cùng một trường. Ngọc Long yêu Hạ ngay từ khi còn trung học. Bạn bè cùng trường ai cũng mong hai đứa thành đôi. Sau đó, Ngọc Long vào ĐHBK còn Hạ vào sư phạm. Long mơ ước rời khỏi Việt Nam tìm cuộc sống mới. Hạ biết thế nên cô đổi tình yêu thành tình bạn. Thời gian dần trôi, tuổi Hạ đã gần 30 mà cô vẫn cô đơn. Cô sống âm thầm với niềm hy vọng người bạn trai của mình đạt được niềm mơ ước. Hạ mang mối tình đơn phương suốt mười mấy năm trời. Người bạn trai nhiều tham vọng đã làm lơ không biết đến. Anh ta ôm ấp giấùc mơ viễn xứ và quên đi một mối tình chân thật. Ngày Long nhận được giấy xuất cảnh, Long báo tin cho Hạ biết. Hạ đau buồn và nói rằng: " Trước sau gì Hạ cũng mất anh vĩnh viễn. Hạ biết vậy mà." Không hiểu sao Long lại nói lời yêu đương trong lúc nầy. Lúc mà Long đã thực sự rời bỏ tất cả. Tại sao Long không lặng lẽ ra đi để tình bạn vẫn còn vĩnh cữu. Anh đã làm Hạ đau khổ trong những nụ hôn vội vàng và muộn màng. Những nụ hôn đã mang Hạ vào những giấc mơ đầy mộng mị. Tại sao Long lại chọn ngày tiển biệt là ngày bắt đầu cho mối tình mười hai năm. Hạ khóc thật nhiều...Nhiều tháng trôi qua không một lá thư, không một dòng chữ. Long như một cánh chim trời. Biết đâu tìm Hạ ơi! Hạ tự an ủi lòng mình và hy vọng ngày nào đó Long sẽ viết cho cô vài dòng thăm hỏi nhưng vô vọng. Cho đến một hôm, bạn bè cho biết tin Long đã âm thâm kết hôn với Thanh Thuý, cô bạn gái của Hạ. Cái tin đột ngột làm Hạ chết lặng. Hoá ra ngày đi Long không muốn Hạ ra sân bay đưa tiển vì sợ Thanh Thuý biết. Long đã tỏ ra bực tức và khó chịu ra mặt khi nghe bạn bè đồn Long yêu Hạ. Buồn cười thật. Suốt mười hai năm làm bạn, Long xuất hiện thường xuyên ở nhà Hạ trong những đêm giao thừa, Long đón Hạ đi chơi và chăm sóc Hạ như người tình. Sao lúc đó Long không tỏ thái độ khó chịu. Cái giấy xuất cảnh đã làm Long thay đổi vì Long biết rõ giá trị của nó. Nó là món quà vô giá có thể đánh đổi tất cả mọi giá trị căn bản. Hạ chua xót khi hiểu rõ Long. Câu chuyện đổ bể, Thanh Thuý đã ghen hờn và tìm cách trả thù Hạ. Cô ta nhờ người yêu sơ-cua mang thư từ của Long cho Hạ xem. Nhìn dòng chữ Long, Hạ cảm thấy xót xa. Thì ra Long chỉ yêu một cô gái tầm thường và thất học. Cô ta quyến rũ Long vì sự dễ dãi. Long đã ăn nằm với cô ta như vợ chồng và đã thề non hẹn biển với nhau. Dù sao cô ta cũng còn trẻ đẹp, hay ít ra cô ta cũng còn đủ thời gian để chờ đợi. Còn Hạ tuổi đã sắp về chiều. Hạ như một cánh hoa đã ép khô và không thể nào tìm lại nét thanh xuân của một thời hương sắc. Chẳng trách Long đã lập tức quay lưng lại với nàng...

- Câu chuyện của cô sao lại…-Giọng anh ta run run tỏ dấu xúc động - Cô là ai?

- Tôi là bạn của người con gái xấu số đó thưa ông. Sau nhiều năm đau khổ, cô ấy bỗng thay đổi hẳn. Cô ấy sống lặng lẽ như một chiếc bóng và cuối cùng vượt biển ra đi.

- Cô ta bây giờ ở đâu? - Anh ta nắm vai Hạ thật chặt.

Hạ gở tay anh ta ra và giả vờ ngạc nhiên:

- Tại sao ông hỏi về cô ta. Câu chuyện nầy có liên quan gì đến ông không?

Người đàn ông rên rỉ:

- Tôi chính là Long. Tôi không ngờ tôi đã quá nông nổi. Cô có biết bây giờ nàng đang ở đâu không?

Hạ mím môi thật chặt để không bật ra tiếng khóc:

- Cô ấy chết rồi. Chết trên đường vượt biên. Tôi là người may mắn sống sót.

Người đàn ông ôm đầu. Anh ta tháo chiếc mặt nạ ra ném xuống đất và lẩm bẩm điều gì Hạ không nghe được. Lòng Hạ cũng tơi bời. Sao ta lại hành hạ chàng? Sao lòng ta dững dưng và nguội lạnh đến như vậy? Sao ta lại tàn nhẩn không muốn nhìn người bạn trai mà cả tuổi thanh xuân ta hằng yêu thương? Ta đã ấp ủ kỷ niệm xa xưa và mang theo mối tình vô vọng trong suốt cuộc hành trình đầy giông bão. Bây giờ chàng đang hiện diện trước mặt ta bằng xương bằng thịt. Ta lại chối bỏ. Có phải ta đang muốn trả thù chàng? Đã bao nhiêu năm tháng ta mơ ước ngày hạnh ngộ. Và ta nghĩ mình sẽ ngã ngay vào lòng chàng và khóc thoả thê. Nhưng sao lòng ta lạnh như cơn gió đêm nay. Ta đã căm giận chàng đến như vậy sao? Hạ cứ suy nghĩ mênh mang. Dù bóng tối bao phủ, Hạ vẫn nhận ra khuôn mặt thân quen của Long. Khuôn mặt ngày xưa thư sinh bây giờ đã tròn đầy, dầy dạn vì no đủ. Đôi mắt ngây ngô và đa tình đã trủng xuống hiện rõ sự mệt mõi. Mái tóc nhuộm đỏ và cắt cao đựơc chải giống các tài tử Mỹ. Chiếc áo choàng đen làm Long thật xa lạ. Có phải Long đó không? Hạ cảm thấy thất vọng khi không còn nhận ra được những nét dễ yêu của người tình năm xưa. Hình ảnh Long chợt tan vở trong tim nàng. Mười mấy năm vật đổi sao dời có còn gì để lưu luyến Hạ ơi! Có chăng chỉ còn lại dư âm của cung đàn tình ái. Cung đàn đó đã gãy nhịp trong một đêm thu muộn màng mà người tình đã vứt áo ra đi. Long phá tan sự im lặng:

- Tôi nghiệp cho nàng.

- Chỉ tội nghiệp thôi sao? Cô ta không cần sự thương hại của ông. Dù sao, đêm nay gặp ông tôi đã nói giùm cô ấy những gì mà cô mang theo xuống tuyền đài. Lòng cô ta đã thanh thản. Thôi khuya rồi tôi phải về sớm. Chào Johny. Ông hãy xem những gì tôi kể chỉ là một giấc mơ. Đừng bận tâm.

- Chỉ là một giấc mơ ư?- Johny lập lại.

Hạ quay đi thật nhanh. Cô biến mất trong đám đông đang nhảy múa quanh phòng. Một đám trẻ con trong trang phục sặc sở đến gỏ cửa xin kẹo bánh. Lựa lúc mọi người không để ý Hạ bỏ ra về. Johny cố gắng tìm Hạ thì nàng đã biến mất. Xung quanh anh chỉ còn lại đêm tối và những chiếc lá hững hờ bay.

Mưa bắt đầu rơi. Những cơn mưa mùa thu đã mang hơi lạnh về cho trời đất. Qua khung cửa sổ, Hạ nhìn thấy hàng ngàn chiếc lá bay vèo trong gió và ngày mai chúng sẽ nằm yên vĩnh viễn nơi thảm cỏ xanh và mục rửa với thời gian. Sao lòng người không bình yên như thế? Ước gì đựơc làm cây cỏ, tháng năm vui đùa với gió mưa, để lòng không vướng bận, lo âu, phiền muộn, để dòng đời trôi qua lặng lẽ. Và Hạ sẽ không có một đêm thu cô đơn và buồn như đêm nay.

Phong Thu

Viết cho các bạn: Thu Thủy ở Úc Châu &

Lý Lan, Đạt, Bích Thuỷ, Liên, Ngọc, Hồng Loan ở VN

 

 

Copyright (c) DaiChung News Media 2002