|
|
|
Đại Chúng số 112 - ngày 15 tháng 12 năm 2002 |
Trang Bia
Trang thơ |
Thuổ Ấy Xa Xôi Song Thai Thuở ấy xa xôi quá mất rồi Trôi đi thăm thẳm tít mù khơi Giờ đây nghĩ lại lòng ngao ngán Chỉ thấy bồi hồi nhớ tiếc thôi. Thuở ấy : Cụ già tóc bạc phơ Thanh nhàn đọc sách lại ngâm thơ Công danh phú quí hồng trần mộng Coi nhẹ hơn là sợI tóc tơ. Thuở ấy Mẹ Cha thực hả lòng Con dòng, cháu giống, một nhà chung Sớm chiều phụng dưỡng, đêm nâng giấc Hiếu thảo hiền hoà rạng tổ tông. Thuở ấy bao nhiêu cặp vợ chồng Phải duyên vừa lứa đáng mừng không Môi cườI miệng nói như hoa nở Phu xướng phụ tùy tát biển đông. Thuở ấy biết bao lứa tuổI xanh Đều là gái lịch với trai thanh Mẹ Cha gầy dựng, đâu ngồi đấy Chỉ thắm tơ hồng vẫn đẹp xinh. Thuở ấy non sông quả thái bình Quanh năm ngày tháng sống phồn vinh Họ hàng làng xóm đều vui vẻ Đối xử cùng nhau mặn nghĩa tình. Thuở ấy lòng dân hợp Ý Trời Thuần phong mỹ tục khắp nơi nơi Cương thường đạo lý còn nguyên vững Hạnh phúc chung cho cả mọi người. Đến nay ghĩ lại, hỡI than ôi Đổ nát tan hoang hết cả rồi Qua trận khói đen cơn lửa đỏ Đau lòng nhớ tiếc thuở xa xôi.
Mến Tình Thu Thu về trong tiếng gió ru, Lặng buồn em ngắm sương mù toả quanh, Bày chim xoải cánh bay nhanh Giúp em hỏi gió xem anh chốn nào ? Mây mưa kéo thấp Trời cao, Lá thu trải nệm vàng bao nẻo đường, Nhìn quanh vẫn vắng người thương, Lòng em thổn thức, vấn vương, ngậm ngùi ! Cầu mong nhận được tin vui, Qùy xin Chuá Cả khiến xui một lần,... Hương Thu theo bước Thiên Thần, Đưa ngườI tri kỷ lại gần bên nhau... Trạnh lòng, Chúa phán lờI sau : "Tâm hồn phải giữ một màu trắng tinh, Đầu Thu, con ở một mình, Cuối Thu, con được mối tình quý trân." Anh từ đâu đến ân cần, Phải chăng Chúa mở đường trần cho anh ? Nhờ ơn mưa móc Trời xanh, Tình đầu chan chứa mộng lành đầy tay. Duyên ta sẵn có xưa nay, Men Thu đượm chén rượu ngày Vu Qui, Chia nhau uống trọn tình si, Ôm nhau cùng tiễn Thu đi quên sầu !... Bình Huyên (Paris)
Tâm sự người lưu vong Một dịp tình cờ quen biết nhau. Nhìn qua khoé mắt đượm u sầu. Tám năm lưu lạc đời sương giĩ. Đất khách lưu vong thống nghẹn ngào… Anh kể tơi nghe chuyện chiến chinh Thời trai súng trận với điêu linh Cĩ ai biết được phần may rủi Một phút sa cơ vướng tội tình… Mười năm quân báo ơi kiêu hãnh Sắt thép nung sơi một tấm lịng Áo trận bao phen loang máu giặc Giữ từng tất đất giải non sơng ! Hoa gấm cịn đâu, hy vọng đâu? Ngày tàn chiến cuộc, lụy thương sầu Tiền Giang Mãnh Hổ địn thù độc Mộc Hĩa, Vườn Đào thân xác đau… Hào khí ngang trời dẫu thác đi Hiểm nguy sinh mạng cĩ hề chi Lưỡi lam chúng cắt gân tay trái Máu đỏ tuơn dịng hận khắc ghi… Mười năm trong chiếc áo tù binh Hỏa ngục chơn vùi cả tuổi tên Lịch sử sang trang lâm quốc nạn Kẻ cịn, người mất…giữa lênh đênh ! Trở lại quê xưa một buổi chiều Ngỡ ngàng nhìn cảnh vật đìu hiu Ngơi nhà năm cũ…đâu cịn nữa ? Mái ấm rã rời …theo nắng mưa… Rồi cũng một ngày giữa phố trưa Quê người anh nhớ chuyện xa xưa Lệ rơi thấm ướt bờ mơi mặn Thương kiếp lưu vong, kiếp sống thừa… Ngọc An 10/10/02 ( viết qua tâm sự một người )
|
|
Copyright (c) DaiChung News Media 2002
|