|
|
|
Đại Chúng số 112 - ngày 15 tháng 12 năm 2002 |
Trang Bia
Những loài hoa dại |
Những Lồai Hoa Dại _ ... Bà lão đĩ đáng thuơng... tơi biết nhiều về lý lịch và hồn cảnh của bà... Thuở thiếu thời, bà cĩ một nhan sắc đã từng làm điên đảo nhiều người... Là con gái của một viên chức nhỏ thanh bạch, khơng đủ sức để theo đuổi việc học hành nên đành bỏ dang dở đường học vấn. Vốn dịng nho phong trọng lễ nghĩa, khinh tài, luơn luơn khiêm nhượng khép mình khơng chạy theo đường danh lợi, nên được mọi người nể nang quí mến. Bà ra lấy chồng năm mười bảy tuổi, sinh được hai trai, đứa lớn tên Cơng, đứa kế tiếp tên Thanh. Sau đĩ khơng bao lâu chồng chết. Bà ở vậy thờ chồng nuơi con ăn học thành tài với cái sản nghiệp võn vẹn vài cơng cấy do chồng lưu hạ, bà phải kiếm thêm tiền để đắp đổi bằng nghề may vá. _ Nhà bà chắc ở gần đâu đây? - Trương ngắt lời hỏi. _ Cách đây khơng bao xa, thỉnh thoảng tơi gặp bà ấy ngồi đường, bà ta tỏ ra vui vẻ chào hỏi... hoặc đứng lại cùng nhau đàm đạo... _ Sự liên lạc này cĩ từ lâu rồi... _ Khơng chỉ trong vịng mấy năm nay thơi... Nĩi đến đây ơng Vương bỗng im lặng, đơi mắt đăm chiêu như đang suy nghĩ điều gì. Tư bề hồn tồn khơng một tiếng động, ngoại trừ tiếng nỉ non của cơn trùng vang vọng vào. Một bĩng đen thấp thống ngồi song sổ nhưng khi vừa thống nhìn thấy thì bĩng đen ấy như tan biến mất. Cĩ thể ơng Vương khơng nhìn thấy vì lúc đĩ ơng đang nhìn theo làn khĩi thuốc bay lơ lửng trên trần nhà, nên khơng lưu ý đến. Trương thì khơng tin là thực, mặc dù chính mắt chàng đã trơng thấy rõ ràng! _ Gia đình bà lão đối với tơi chẳng xa lạ gì! - ơng Vương chẫm rải nĩi - Kể từ ngày chồng qua đời, gia cảnh bà trở nên sa sút. Tuy nhiên khơng vì vậy mà bà để cho các con mình phải chịu dở dang việc học hành. Ngồi dăm ba cơng cấy, ngay cạnh cánh đồng trang trại của tơi, bà cịn đi may vá thêm kiếm tiền nuơi con ăn học cho thành tài. Nĩi đến đây ơng lại rút thêm điếu thuốc lá nữa mồi lửa hút, và theo thĩi quen, sau khi nhả thành những vịng khĩi trịn từ nhỏ đến lớn, nối đuơi nhau bay lên trên trần nhà và loảng dần ra tan biến sau đĩ, ơng mới tiếp tục kể lại câu chuyện đang nĩi dở: _ Sau khi Vũ, con trai lớn của bà, tức anh của Dương đến thăm viếng tơi và sau đĩ ngỏ ý muốn được vào Cơng ty tơi giúp việc. Lúc bấy giờ cơng ty đang hồi phát đạt, lại cần tuyển một người giữ vai trị Quản đốc Kinh Doanh, địi hỏi phải cĩ trình độ học vấn cao và cĩ đủ tài đức để chỉ huy hàng trăm cơng nhân đủ mọi giới từ lao động chân tay đến trí thức, mà Vũ là người cĩ đầy đủ các điều kiện đĩ... Hắn là một người hài hịa, lễ độ và thành thật đến độ khơng dấu diếm bất cứ vấn đề nào mà gia đình hắn đang gặp phải. _ Thưa bác, cháu nghĩ rằng bác đã hiểu rõ hồn cảnh gia đình cháu, sau khi cha cháu qua đời, mẹ cháu phải hy sinh tất cả, khơng nghĩ đến đời sống riêng tư của mình, chịu cảnh lặn lội thân cị dải mưa dải nắng, nuơi con ăn học... Ơn nghĩa cao dày đĩ cháu phải đáp đền cho dù phải tan thây nát thịt... Cháu muốn cĩ được một khoản lương tương đối đủ để cho mẹ được sống sung sướng hầu được đền bù lại những ngày tháng đau khổ của mẹ! Rồi ơng Vương nhìn thẳng vào mặt Trương, đơi mắt ơng bựt lên long lanh sáng: _ Trước lời lẽ và cung cách của Vũ, đã làm tơi vơ cùng xúc động. Tơi khơng cần phải suy nghĩ, đắn đo, gật đầu chấp nhận ngay lời thỉnh cầu của người con trai hiếu thảo này: _ Được! Bác chấp nhận theo lời yêu cầu của cháu. Cháu lại đây cộng tác với bác. Với cái vốn sinh ngữ của cháu, bác sẽ giao trọng trách vai trị kinh doanh... là mạch sống của cơ sở làm ăn của bác. Thời gian đầu, hắn mang tất cả tài năng ra làm việc, tơi vơ cùng hài lịng. Thế rồi chỉ sau ba tháng tơi cho hắn lên nắm chức vụ Trưởng phịng và nửa năm sau thăng lên chức vụ Phĩ Giám đốc ngành kinh doanh đặc trách ngoại vụ. Từ đĩ mọi giao dịch với người nước ngồi đều nằm trong tay hắn. Cũng kể từ ngày đĩ hai người con trai của bà lão thường xuyên đi lại đến tư gia của chúng tơi. Đến đây, ơng Vương rĩt trà pha sẵn vào hai chung đoạn nâng lên mời Trương: _ Ơng Trương dùng trà |
|
Copyright (c) DaiChung News Media 2002
|